Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1378: Chương 1378: Người chơi Cẩm Lý (33)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua xuống công ty game, thời hạn một tháng. 】

Hơn nửa đêm Sơ Tranh bị Vương Giả phát cho một nhiệm vụ như thế.

Cô còn cho là mình làm nhiệm vụ nhiều đến mức nghe lầm rồi.

Ngày hôm sau ngủ dậy hỏi Vương Giả có phải nó phát nhiệm vụ cho cô không, Vương Giả nói phải.

Tức giận đến mức Sơ Tranh chưa ăn bữa sáng.

Tại sao phải mua công ty game?

【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt ở trong game, cô không mua công ty game, lỡ như có người phát hiện ra hắn thì phải làm sao? 】

【 Mua xuống công ty game, là cô có thể muốn làm gì thì làm! 】

Sơ Tranh nghe xong gật đầu, hình như có chút đạo lý.

Nhưng mà suy nghĩ một chút lại thấy không thích hợp.

Thứ quan trọng nhất của Tần Lạc chính là server vận hành trung tâm.

Đồ chơi kia ở đâu!

Cô hỏi Tần Lạc, Tần Lạc cũng không nói nên lời được, hắn chỉ nhớ được chuyện mình ở trong game, còn một mực chắc chắn bên ngoài có người xấu.

Thật là khó.

Làm người tốt thật là khó.

Làm người tốt của thẻ người tốt càng khó hơn.

Sơ Tranh mặc quần áo xuống lầu ăn sáng.

Bữa sáng vẫn phải ăn.

Bằng không thì làm sao có sức cho thẻ người tốt giày vò.

Ăn sáng xong, Sơ Tranh không vào game, trước tiên thu thập tư liệu của công ty game, sau khi xem qua đơn giản một lần, lần này là thâm nhập hiểu rõ.

Sơ Tranh xem nửa ngày, quăng tư liệu lên trên bàn, “bốp” một tiếng, đập bàn đứng lên.

“Tiểu... Tiểu thư?” Dì Đặng bưng đĩa trái cây đứng ở cửa ra vào, rõ ràng bị động tác đột ngột của Sơ Tranh hù đến: “Ngài sao thế?”

Sơ Tranh giấu bàn tay vừa đập bàn ra sau lưng: “Không sao.”

Dì Đặng ngờ vực nhìn cô mấy lần, buông đĩa trái cây xuống.

Bà ấy nhìn mũ trò chơi bên cạnh, thở dài: “Tiểu thư, ngài đừng chơi game cả ngày, không tốt cho thân thể.”

Trước kia tiểu thư thường thích ra ngoài chơi, bây giờ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.

Mỗi ngày không phải chơi game thì vẫn là chơi game.

Game này chơi vui như vậy sao?

“Ừ.”

Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng.

Dì Đặng căn dặn hai câu, rời phòng.

Dì Đặng vừa đi, Sơ Tranh lập tức lấy tay ra lắc lắc.

Bây giờ bước đầu tiên là phải tìm người, giúp ta thu mua.

Nhưng tìm ai đây?

-

Dì Đặng phát hiện tiểu thư bình thường đều ở nhà, mấy ngày nay lại ra ngoài nhiều lần, đáy lòng yên tâm hơn không ít.

Nhưng mà dì Đặng rất nhanh lại phát hiện, mỗi lần tiểu thư nhà mình ra ngoài đều mang theo người máy.

Trước kia tiểu thư cũng không thích người máy lắm, bây giờ là thế nào?

Sơ Tranh bận chuyện công ty game, không có thời gian online.

Công ty game này không dễ mua, dù sao game đang hot như thế, về sau có thể kiếm nhiều tiền hơn, ai lại nguyện ý bỏ qua tảng mỡ dày như vậy chứ.

Trải qua Sơ Tranh “không ngừng cố gắng”, rốt cuộc trong kỳ hạn một tháng, hoàn thành nhiệm vụ.

Nhân viên trong công ty game nghị luận ầm ĩ.

“Thật sự bán à?”

“Đúng thế, cũng không biết ông chủ mới là ai.”

“Nhà tư bản à?”

“Nhà tư bản bây giờ có ai biết làm game, trông thấy kiếm được tiền là chạy đến chỉ đạo lung tung, chờ chơi sập bàn, lập tức cuốn gói chạy, cuối cùng người chịu cay đắng còn không phải những người tân tân khổ khổ làm ra game như chúng ta à.”

“Cũng đúng.”

“Hi vọng ông chủ mới đừng ra vẻ hiểu biết chỉ điểm giang sơn.”

“Đi họp.”

Bên ngoài có người hô một tiếng, đám người thảo luận, lập tức đứng dậy đến phòng họp.

Đến phòng họp mới phát hiện có người xa lạ ở đó.

Còn là một cô gái tuổi không lớn lắm, ngồi ở chủ vị, cả người nhìn qua lạnh như băng, dáng vẻ không hề dễ tiếp xúc.

Trên mặt bàn trước mặt cô đặt một người máy.

Người máy kia là người máy học tập phổ biến trên thị trường, nhìn không có gì đặc biệt.

“Tất cả mọi người ngồi đi.” Người đứng bên cạnh cô gái ra hiệu mọi người ngồi xuống: “Chắc hẳn mọi người đều nghe nói rồi, công ty đã đổi chủ mới, vị này chính là bà chủ mới.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Còn trẻ như vậy?

Không nói đùa chứ?

Một đám người huyền huyễn họp xong, trong lúc đó bà chủ mới chỉ nói hai câu.

Một câu là “cố lên”, một câu khác chính là “vẫn chưa xong? Sao anh nói nhiều thế“.

Rời khỏi phòng họp, đám người còn nhìn vào trong phòng họp.

Cô gái đang dùng tay đâm người máy học tập...

“Sếp mới hình như cũng chơi game.”

“Vậy thì còn tốt, chí ít không phải loại người bảo thủ kia, nói nửa ngày cũng không hiểu, mở cuộc họp thôi mà như muốn mạng...”

“Đúng đúng đúng, chí ít cũng dễ câu thông!”

“Chỉ hi vọng không nên quá tùy hứng...”

Loại chuyện tùy tiện mua công ty này, trong nhà có mỏ không thể nghi ngờ.

Nói không chừng chính là tâm huyết dâng trào.

Câu thông thì đúng là dễ câu thông, nhưng lỡ như là kiểu người thích nghĩ ra những chuyện linh tinh thì sao?

“Sếp mới ở server nào?”

“Không biết, lát nữa đi hỏi một chút.”

“Làm sao, vừa mới bắt đầu mà đã muốn lấy lòng sếp mới rồi à?”

“Mấy người không muốn biết?”

“... Muốn!”

Một đám người giày vò nghe ngóng đủ kiểu, cuối cùng thật sự thăm dò ra được.

“Một Bước Bại Một Tỷ của server Đông Phong...”

“Không đùa đấy chứ??”

Người chơi tương đối có danh tiếng của từng server, bọn họ đều rõ ràng.

Chứ đừng nói là trước đó cô đánh ra cái giá cực cao hai trăm tám mươi ngàn.

Đã sớm truyền khắp công ty.

Không nghĩ tới, vị thổ hào bá bá này, thế mà lại cảm thấy game chơi không vui, chạy tới mua công ty game chơi...

Tất cả mọi người tuổi tác tương tự nhau, người ta tùy tiện là có thể mua công ty, còn bọn họ sao lại ở đây cực khổ tăng ca chứ?

Người so với người, tức chết người.

-

Sơ Tranh chỉ lộ mặt ở công ty game, phía sau thì không xuất hiện nữa.

Cô bảo người đưa tư liệu lúc ban đầu của game cho cô, muốn xem xem bên trong có thứ gì hữu dụng không.

Nhưng mà những tài liệu này quá nhiều, trong thời gian ngắn Sơ Tranh không xem hết được.

Sơ Tranh khép một phần tư liệu lại, vuốt vuốt mi tâm.

“Tần Lạc.”

Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Sơ Tranh quay đầu nhìn người máy trên đất: “Tần Lạc?”

Người máy là trạng thái tắt máy, không nhúc nhích.

Tần Lạc thế mà lại không ở đây?

Sơ Tranh cầm mũ trò chơi đăng nhập vào game.

Khi cô logout chính là ở Dạ Quy Lai, lúc này Dạ Quy Lai trống rỗng, không có bóng dáng Tần Lạc.

Sơ Tranh gửi tin nhắn cho hắn, Tần Lạc cũng không đáp.

Sơ Tranh: “...”

Tần Lạc bị người ta phát hiện?

Không nên đâu...

Tuyến thời gian này mới đến đâu, Tần Lạc lại không làm loạn, sao lại bị người phát hiện?

Sơ Tranh đi qua đi lại bên trong Dạ Quy Lai, sắc mặt càng ngày càng nặng.

Trên bảng hệ thống gọi bên ngoài đột nhiên sáng lên.

Người bên ngoài tìm người, có thể ấn chuông để gọi, đây là vì để liên hệ với người trong game.

Bình thường cô chơi game, dì Đặng sẽ không quấy rầy cô.

Sơ Tranh rời khỏi trò chơi, dì Đặng đứng ở bên cạnh cô: “Tiểu thư, bên ngoài có mấy người tới, nói có chuyện gấp tìm ngài.”

“Ai?”

Dì Đặng nói tên ra.

Người của công ty game, lúc này tìm cô?

Sơ Tranh tìm tới điện thoại của mình, phát hiện không biết đã tắt máy từ lúc nào, khó trách lại trực tiếp tìm tới cửa.

Sơ Tranh tùy tiện thay bộ quần áo, từ từ xuống lầu.

Người của công ty đứng ở ngoài cửa sắt, nhìn qua có chút lo lắng.

Sơ Tranh đi mấy bước ra cửa: “Sao anh lại tìm tới đây.”

Người đến nói: “Sếp, không liên lạc được với cô, cho nên tôi dựa theo địa chỉ lần trước cô cho đến đây.”

“Chuyện gì.”

Người tới lập tức nói: “Là như thế này, đột nhiên có mấy người đến công ty, nói là muốn kiểm tra công ty của chúng ta, bọn họ có giấy tờ của phía ban ngành liên quan.”

“Kiểm tra cái gì? Phòng cháy?”

“Không phải... Ngài vẫn nên cùng tôi về xem đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.