Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1381: Chương 1381: Người chơi Cẩm Lý (36)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tần Lạc tỉnh lại, hắn chậm rãi chống giường ngồi dậy, trước tiên dụi dụi mắt: “Tôi sao thế?”

Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, tức giận: “Anh hỏi tôi?”

Tần Lạc buông tay dụi mắt xuống, ôm chặt lấy Sơ Tranh.

Sơ Tranh không đứng vững, hai người trực tiếp ngã xuống giường, lăn cùng nhau.

Rõ ràng không có xúc cảm chân thực gì, nhưng Sơ Tranh có chút cảm giác kỳ dị, phảng phất như thật sự chạm đến thiếu niên kia.

“Tiểu Sơ.”

Tần Lạc mềm giọng gọi cô.

Cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm lấy cô cọ cọ, giống y như chó con vậy.

Sơ Tranh đẩy hắn mấy lần nhưng không đẩy ra được, đành phải từ bỏ: “Anh có nhớ chuyện lúc trước không?”

Tần Lạc a một tiếng: “Tôi không nhớ rõ.”

Hắn chỉ nhớ sau khi tách khỏi Sơ Tranh, hắn đột nhiên rơi vào trạng thái ngủ say.

Chờ mở mắt ra lần nữa, chính là trông thấy Sơ Tranh.

“Không sao là tốt rồi.” Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn: “Tôi muốn logout đi ngủ, thả tôi ra.”

Tần Lạc không chịu: “Tiểu Sơ ngủ cùng tôi.”

“Không muốn.” Cổ ta sẽ gãy mất!!

“Muốn.”

“Không muốn.”

“Muốn.”

“Tần Lạc, để tôi logout.”

“Tiểu Sơ ở cùng tôi đi mà.”

“...”

Ta cùng mụ nội mi.

-

Mặc dù Tần Lạc không có việc gì, nhưng để giám định xem server trung tâm của Tần Lạc có phải là cái trước đó hay không, Sơ Tranh làm một kiểm tra.

Khi server đóng lại, Tần Lạc sẽ biến mất.

Cho nên mấy server kia, hẳn là server cung cấp cho Tần Lạc vận hành.

Chỉ là Tần Lạc rõ ràng là sản phẩm của phòng nghiên cứu khoa học, tại sao lại xuất hiện trong game?

Hàng xóm sát vách xuyên cửa, sau đó ngốc bạch ngọt không biết đường trở về sao?

“Nếu ta di chuyển số liệu, Tần Lạc có thể xảy ra chuyện gì không?” Sơ Tranh chống cằm hỏi Vương bát đản.

【 Tiểu tỷ tỷ, ta không đề nghị cô làm như thế, cô không biết tí gì về tình huống của Tần Lạc cả, tùy tiện làm như thế, rất có thể sẽ dẫn đến một vài vấn đề xuất hiện, mà có thể cô còn không biết vấn đề xuất hiện ở đâu. 】

Vương bát đản nói hồi lâu.

Tóm lại chính là một câu: Không được.

“Bây giờ bên ngoài có người ngấp nghé hắn, vậy làm sao bây giờ?”

【 Tiểu tỷ tỷ, có tiền có thể muốn làm gì thì làm. 】 Vương Giả giòn tan nói: 【 Cho nên... Chúng ta phá sản đi! 】

Sơ Tranh: “...”

Vương Giả bảo Sơ Tranh trực tiếp mua lại công ty kia.

Người phụ trách đại khái không nghĩ tới, mình lần nữa nhìn thấy Sơ Tranh, vị này liền muốn mua server nhà mình.

Sơ Tranh ra giá cực cao, còn cho thêm điều kiện khác, người phụ trách không hiểu suy nghĩ của vị bại gia tử này, nhưng nhiều tiền như vậy, vậy thì bán chứ sao.

Sơ Tranh lập tức cho người tách toàn bộ server vận hành của công ty game, và của phòng nghiên cứu khoa học ra, một lần nữa thiết kế phòng ngự ở bên ngoài.

“Bà chủ Khương, chúng tôi như vậy rất an toàn.” Người phụ trách nói: “Con ruồi cũng không vào được, cô không cần thiết phải tiêu số tiền này.”

“Có tiền.”

“...”

Được thôi.

Sơ Tranh cho người làm những chuyện này, đồng thời còn tìm người điều tra phòng nghiên cứu khoa học kia.

Nhưng mà kết quả lại là hơn một năm trước, phòng nghiên cứu khoa học đã giải tán.

Sau khi Sơ Tranh nghe ngóng mới biết được, hạng mục của phòng nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu nhiều năm, nhưng một chút tiến triển cũng không có.

Cuối cùng bởi vì kinh phí không đủ, hơn một năm trước, sau khi người phụ trách chủ yếu là giáo sư Nguy chết, liền trực tiếp giải tán.

Chuyện của server, đại đa số người của phòng nghiên cứu khoa học đều không rõ ràng.

Nghe nói ban đầu chuyện này là do giáo sư Nguy phụ trách xử lý.

Bởi vì giáo sư Nguy chết, phòng nghiên cứu khoa học mới giải tán, cho nên không có ai biết chuyện của server, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi giải tán, server vẫn còn vận hành, tận đến khi hết thời hạn thuê mới thôi.

“Nghiên cứu cái gì? Trí tuệ nhân tạo thôi, không phải loại trên thị trường bây giờ, mà chính là loại trong phim khoa học viễn tưởng ấy.”

Có thể là sợ Sơ Tranh nghe không hiểu, đối phương nói rất ngay thẳng.

“Nhưng mà nghiên cứu mấy năm, một chút tiến triển cũng không có, tài chính của hạng mục lại rút ngắn từng ngày, nghiên cứu chuyện này rất hao tiền.”

Sơ Tranh nói chuyện với những người này xong.

Từ trong ngôn ngữ, chắc là bọn họ cũng không biết Tần Lạc tồn tại.

Như vậy người biết Tần Lạc tồn tại là ai?

Mấy người bị bắt được lần trước, là do công ty game sát vách phái tới, muốn đánh cắp kỹ thuật nòng cốt...

Đương nhiên một chữ Sơ Tranh cũng không tin.

Công ty sát vách: “...” Tôi cũng không tin.

Công ty sát vách không hiểu thấu bị tạt một chậu nước bẩn, bây giờ đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.

Sơ Tranh không có thời gian quản công ty sát vách.

Cô nhớ lại tư liệu của Tần Lạc, nhưng đồ chơi kia quá không rõ ràng, một chút tin tức hữu dụng cũng không có.

Sơ Tranh cảm thấy chắc đối phương sẽ còn có động tác, cho nên chuyện cần phải làm bây giờ là —— ôm cây đợi thỏ.

Bây giờ Tần Lạc ở chỗ cô, đối phương không giữ được bình tĩnh, kiểu gì cũng sẽ nhảy ra.

-

Sơ Tranh sắp xếp xong, lại bắt đầu chơi game cả ngày.

Khoảng thời gian này không vào game, cấp bậc rơi xuống không ít, bây giờ đang bảo người mang cô đi thăng cấp.

Cô có thể chế “Cẩm Lý” của người khác, người muốn hạ bản cùng cô nhiều vô số kể.

Bọn Hoa Đào Vẫn Như Cũ đều không ở đây, Sơ Tranh liền tùy tiện tìm một nhóm người hạ bản.

Trong đó có một em gái lần nào cũng đi loạn vị trí, hoặc là vì nguyên nhân khác phạm mà sai lầm.

Đội ngũ có người nói cô em gái kia, dăm ba câu qua lại, em gái liền phát hỏa.

“Vừa rồi anh ta không hề làm gì? Các người cũng không nói gì, sao lại nói tôi??”

Người em gái kia nói, chỉ có thể là Tần Lạc đi theo bên người Sơ Tranh.

Từ đầu đến cuối hắn đều không động tay, vẻ mặt ngoan ngoãn đi theo bên người Sơ Tranh, ngay cả kỹ năng phụ trợ cũng không thấy dùng.

Em gái kia bị người nói, lập tức kéo theo Tần Lạc tới vẩy nước lợi hại hơn để chia sẻ hỏa lực.

“...”

Trong đội ngũ trầm mặc xuống.

Người này là Sơ Tranh dẫn theo.

Bọn họ vẫn là đến cọ sự may mắn của Sơ Tranh, làm sao dám nói?

“Tại sao không nói? Mấy người dựa vào cái gì mà chỉ nói tôi!?” Em gái kia không phục ngẩng đầu, dựa vào lí lẽ biện luận: “Không có ai vừa sinh ra đã chơi game giỏi, tôi đã rất cố gắng!”

“Không phải, lần nào cô cũng phạm cùng một sai lầm, chúng tôi nói với cô cô còn không nghe...”

“Vậy anh có cần phải lớn tiếng như vậy không?”

“Được rồi được rồi đừng nói nữa, đại BOSS sắp ra rồi kia!”

Tần Lạc nghiêng đầu nhìn bọn họ ồn ào, BOSS trước mặt nhảy ra, Tần Lạc đột nhiên đi về phía trước hai bước.

“Tần Lạc...”

Giọng nói của Sơ Tranh còn chưa rơi xuống, đỉnh đầu BOSS nhảy ra một mức thương tổn, sau đó cấp tốc ngỏm.

Tần Lạc quay đầu lại, ngoan ngoãn cười: “Tiểu Sơ, tôi lợi hại không?”

Sơ Tranh: “...”

Ta phải làm sao để bịa lý do cho mi đây!

Mi mẹ nó ngay cả kỹ năng cũng không phát!!

Ngay khi Sơ Tranh nghĩ phải làm sao để bịa lý do, hình ảnh trong game đột nhiên xuất hiện một chút điểm đen kỳ quái.

Sau đó điểm đen kia không ngừng mở rộng, cũng cấp tốc lan tràn.

“Đây là gì?”

“Mọi người cũng nhìn thấy?”

“Đặc hiệu của phó bản sao?”

“Phó bản này không có đặc hiệu này mà...”

“Mẹ nó sao tôi lại thấy có gì đó là lạ nhỉ, tôi logout trước đây!”

Lúc này mọi người cũng không kịp suy nghĩ chiêu thức da trâu vừa rồi giết chết BOSS của Tần Lạc là chiêu thức gì, dồn dập logout bảo đảm bình an.

Tần Lạc kéo Sơ Tranh, hai người truyền tống về Dạ Quy Lai.

Bên trong Dạ Quy Lai hết thảy đều bình yên, Sơ Tranh đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên đường phố xuất hiện điểm đen tương tự.

“Là virus.” Tần Lạc nói: “Có người xâm lấn nơi này.”

Tần Lạc cầm tay Sơ Tranh, để ở trước ngực, nghiêm túc nói: “Nhưng Tiểu Sơ yên tâm, chỗ này rất an toàn, tôi sẽ bảo vệ Tiểu Sơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.