Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện của game được giải quyết, chuyện của Tần Lạc cũng gần xong.
Cuối cùng chính là tiêu hủy tất cả tư liệu của Tần Lạc.
Trên internet Tần Lạc có thể tự làm, tư liệu giấy thì cần Sơ Tranh tự làm.
Sơ Tranh xác nhận rõ mấy lần, sau khi thấy không có vấn đề mới thở phào.
“Tần Lạc, vì sao anh cảm thấy bên ngoài có người xấu?”
Tần Lạc nhìn Sơ Tranh mấy giây, chậm rãi nói: “Có một đoạn chương trình đang nhắc nhở tôi...”
Nhắc nhở hắn bên ngoài có người xấu.
Bảo hắn không thể bại lộ hành tung của mình.
“Có thể là giáo sư kia lưu lại cho anh.”
Tần Lạc vểnh khóe miệng lên, không nói chuyện.
Sơ Tranh tò mò: “Anh còn nhớ rõ ông ta không?”
Tần Lạc lắc đầu.
Trong kho thông tin của hắn, cũng không có vị giáo sư Nguy này.
Ký ức của Tần Lạc đều là số liệu, không có số liệu, vậy thì hắn sẽ không nhớ được.
Lúc trước có lẽ giáo sư Nguy đã biết, rằng sẽ có những người như Đoàn tổng...
-
Nửa tháng sau.
“Không chơi không chơi.” Hoa Đào Vẫn Như Cũ khoát khoát tay, tìm một chỗ ngồi xuống: “Thứ đồ chơi này quá khó đánh.”
Ba La Xuy Tuyết: “BOSS dã ngoại hạng nhất, đương nhiên khó đánh.”
“Tôi chưa từng đánh thắng nó bao giờ.” Hoa Đào Vẫn Như Cũ giận: “Cũng không biết là ai thiết kế ra, đây là chuyện mà cấp bậc này của tôi nên nhận sao?!”
Điêu dân to gan ở bên cạnh bổ đao: “Nhưng nó rơi cái lông cô cần.”
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: “...”
Hoa Đào Vẫn Như Cũ làm nhiệm vụ, cần một loại lông vũ mà BOSS rơi ra.
Hoa Đào Vẫn Như Cũ tự đánh vài ngày, bây giờ còn gọi thêm cả đám Sơ Tranh.
Kết quả vẫn không đánh được.
Sơ Tranh giữ im lặng vào Thương Thành mua một chút đạo cụ, sau đó phân phát cho bọn họ: “Một lần nữa.”
“... Tiểu tỷ tỷ à, nhà cô có tiền cũng không phải phá như thế đâu?” Ba La Xuy Tuyết.
Sơ Tranh khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy phá thế nào?” Phải thế nào mới có thể phá sạch cả công ty game, online chờ, rất gấp.
Bây giờ công ty game đang kiếm tiền mỗi ngày, cô rất hoảng.
“...”
Coi như cậu ta không nói gì đi.
Có Sơ Tranh làm hậu viện, cuối cùng cũng đánh được.
“Ôi, rơi một cái mảnh vỡ... Tàng Bảo đồ.”
“Tàng Bảo đồ gì?”
“Không biết.” Hoa Đào Vẫn Như Cũ mở mảnh vỡ Tàng Bảo đồ ra: “Không có tin tức gì.”
Mấy người chụm đầu lại thảo luận.
“Cho tôi đi.” Sơ Tranh nói.
“A.”
Hoa Đào Vẫn Như Cũ cũng không hỏi vì sao, trực tiếp giao Tàng Bảo đồ cho Sơ Tranh.
Sau khi tổng hợp, còn thiếu rất nhiều, một đoạn thời gian sau đó, Sơ Tranh vẫn không thu được Tàng Bảo đồ.
Sơ Tranh hoài nghi Tàng Bảo đồ này có khả năng ở trong tay người khác.
Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có nên lên thế giới thu mua một đợt không, kết quả Hoa Lạc Bất Tẫn ra tay thu mua Tàng Bảo đồ trước.
Sơ Tranh nhìn đồ vật Hoa Lạc Bất Tẫn phát, cũng giống như Tàng Bảo đồ của cô.
“...”
Không biết trong tay Hoa Lạc Bất Tẫn có bao nhiêu.
Nhưng tuyệt đối không chỉ một mảnh.
Nếu như trong tay bọn họ, một người một nửa, vậy thì rất thú vị.
Sơ Tranh nhìn mảnh vỡ Tàng Bảo đồ trong ba lô...
Cô nhấn vào.
[ Có muốn tiêu hủy không ]
[ Có / không ]
Sơ Tranh ấn có, cũng chụp màn hình lại, phát lên trên thế giới.
Hoa Lạc Bất Tẫn muốn đúng không, cứ không cho ngươi! Cứ không cho ngươi đấy! Tức chết ngươi!
Dù sao cô cũng không quan tâm nó có thứ gì, còn phiền toái như vậy, vừa vặn cho cô một cái cớ để hủy đi.
Không!
Đây không phải lấy cớ.
Đây là con đường chân chính để giết chết kế hoạch!
【 Thế giới 】 Trần Trần Vô Ảnh: Tôi chỉ muốn biết, đây là Tàng Bảo đồ gì?
Không tìm được đồ vật, trời mới biết đó là Tàng Bảo đồ gì.
【 Thế giới 】 Hộ vả mặt chuyên nghiệp: Một Tỷ có phải là cố ý không?
【 Thế giới 】 Giang Phiên Phiên: Còn cần nói à, chắc chắn là cố ý.
【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Có thù gì, oán gì?
Lần trước Hoa Lạc Bất Tẫn đối đầu với Sơ Tranh, nhưng chuyện trôi qua rất nhanh, về sau Sơ Tranh cũng không nhắc lại nữa.
Cho nên mọi người cũng không biết có phải là Sơ Tranh thù dai không.
Nhưng cái thù dai này, chi phí có phải là hơi nhiều rồi không?
Tàng Bảo đồ đó!!
Trong game đồ vật tìm ra được từ Tàng Bảo đồ, tuyệt đối là đồ tốt.
Có lẽ Hoa Lạc Bất Tẫn đã nhìn thấy, không có động tĩnh gì nữa.
Khoảng thời gian gần đây Hoa Lạc Bất Tẫn và Dạ Văn Tiêu trôi qua cũng coi như không tệ.
Nhưng Hoa Lạc Bất Tẫn thường xuyên ở chung một chỗ với Tương Mộ, Tần Lạc gửi cho Sơ Tranh không ít video và hình ảnh.
Sơ Tranh cảm thấy Dạ Văn Tiêu sắp bị đá rồi.
Kịch bản nguyên chủ trải qua, Hoa Lạc Bất Tẫn căn bản không yêu đương gì với hắn ta.
Cũng coi như...
Con chó điên này còn phải cảm ơn ta!
Tốt xấu gì ta cũng cho ngươi mò được thân phận bạn trai cũ đấy!
Sơ Tranh kiên nhẫn chờ, chờ sau khi Hoa Lạc Bất Tẫn và Tương Mộ thông đồng cùng nhau.
Lúc này mới gửi toàn bộ đồ cho Dạ Văn Tiêu.
Dạ Văn Tiêu trông thấy những thứ kia, phản ứng đầu tiên là không tin.
Nhưng bên trong có video, ảnh chụp màn hình, thậm chí là ghi âm đối thoại...
Mỗi một thứ đều nói cho hắn ta biết, Hoa Lạc Bất Tẫn cho hắn ta đội nón xanh.
Dạ Văn Tiêu không lập tức ngả bài.
Vẫn ở chung với Hoa Lạc Bất Tẫn, không biểu hiện ra.
“Hoa Lạc, chúng ta gặp mặt đi.” Hôm nay, Dạ Văn Tiêu đưa ra yêu cầu gặp mặt ở hiện thực với Hoa Lạc Bất Tẫn.
Hoa Lạc Bất Tẫn đầu tiên là sững sờ.
Sau đó cười nói: “Văn Tiêu, gần đây công việc của em hơi bận, bề bộn nhiều việc, không có thời gian, chờ thêm một thời gian ngắn nữa, công việc của em ổn định lại, rồi lại nói chuyện này sau.”
Dạ Văn Tiêu liếc nhìn cô ta một cái, cũng không cưỡng cầu.
Ba ngày sau, Dạ Văn Tiêu bắt tại trận Hoa Lạc Bất Tẫn và Tương Mộ ôm ôm ấp ấp.
Dạ Văn Tiêu chia tay với Hoa Lạc Bất Tẫn ngay tại chỗ.
Hoa Lạc Bất Tẫn cũng rất thẳng thắn.
Trên thế giới này không có tường nào mà gió không lọt qua được, không biết chuyện này lộ ra từ chỗ nào.
Bị người đăng lên diễn đàn, bây giờ tất cả người chơi đều biết, Dạ Văn Tiêu bị cắm sừng.
Sơ Tranh mua không ít pháo hoa thả.
【 Thế giới 】 Nhược Gia: Đại lão thả pháo hoa làm gì?
【 Thế giới 】 Một Bước Bại Một Tỷ: Có tiền thả chơi.
Đương nhiên là chúc mừng chó điên bị cắm sừng.
【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không:...
【 Thế giới 】 Thịt ba chỉ chạy vội:...
Sở thích của kẻ có tiền thật sự rất đặc biệt.
Sơ Tranh còn đang thả pháo hoa, Dạ Văn Tiêu đột nhiên đằng đằng sát khí xuất hiện.
“Khương Sơ Tranh, đồ là cô gửi cho tôi đúng không!!”
Sơ Tranh thả xong số pháo hoa sau cùng.
“Thứ gì? Tôi không biết.”
“Cô không biết? Cô lại nói không biết?” Dạ Văn Tiêu lửa giận ngập trời: “Những thứ kia, ngoại trừ cô, thì ai rảnh rỗi đi thu thập như thế. Tâm tư của cô sao mà độc ác như vậy chứ! Cô phá hư chuyện của tôi với Hoa Lạc, đối với cô có chỗ tốt gì!”
Ai phá hư ngươi rồi?
Ngươi nói cho rõ đi nhé!!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn về phía gã đàn ông đối diện: “Bạn gái của anh ngoại tình, là tôi đè đầu ép cô ta làm?”
Dạ Văn Tiêu: “...”
Ánh mắt cô gái đối diện quá lạnh lùng.
Làm cho Dạ Văn Tiêu lui về phía sau một bước, đáy lòng không khỏi dâng lên một trận hàn ý.
Nhưng vào lúc này, trước mặt Dạ Văn Tiêu đột nhiên tối sầm lại.
Hắn ta trực tiếp treo.
“Anh làm gì đấy?”
“Hắn nói chuyện thật lớn tiếng, hung dữ với cô.”
Dạ Văn Tiêu nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của thiếu niên, sau đó liền nhìn thấy phía sau hắn ta có một thiếu niên áo trắng đi ra.
“Được rồi.”
Dạ Văn Tiêu còn chưa thấy rõ người kia, Sơ Tranh đã kéo hắn lại, hai người trực tiếp biến mất ở trước mặt hắn ta.
Dạ Văn Tiêu: “!!”
Trước khi Sơ Tranh đi, còn ném cái đạo cụ cho Dạ Văn Tiêu.
Thế là trên thế giới rất nhanh liền có một đợt ngôn luận mới “đại thần lại đang nằm thi“.