Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phong Diên là điển hình của kiểu người sinh ra ở vạch đích, ngậm thìa vàng mà ra đời, đầu óc thông minh, từ nhỏ đã là con nhà người ta tiêu chuẩn.
Lúc Phong Diên 10 tuổi, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Sau lần ngoài ý muốn ấy, Phong Diên giống như biến thành người khác, trước kia là một người rất sáng sủa, vậy mà giờ lại trở nên trầm mặc ít nói, ngẫu nhiên còn phát cáu vô cớ.
Mọi chuyện chuyển biến vào vụ nổ ở khách sạn Katis.
Lúc ấy Phong Diên bị Tưởng Hải đâm trúng, bị thương, không thể chạy được.
Mặc dù không chết, nhưng bị thương không nhẹ, không chỉ bị hủy dung, còn gãy mất một cánh tay.
Sau khi Phong Diên xuất viện thì càng ngày càng âm trầm, người bên cạnh hắn đều cho rằng vì nguyên nhân thân thể nên hắn mới thế.
Tác phong làm việc của Phong Diên dần dần trở nên quái đản, không để ý đến hậu quả mà tùy ý chèn ép những công ty khác.
Cuối cùng gây nên không ít người bất mãn và căm thù, liên thủ đối phó với hắn.
Cuối cùng kết cục của Phong Diên cũng rất thảm...
Sơ Tranh đụng đầu vào trong chăn.
Tư liệu mang tính khái quát, cũng không có tin tức gì hữu dụng!
Sơ Tranh hùng hùng hổ hổ trong lòng nửa ngày, cào tóc ngồi dậy.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra năm 10 tuổi là gì?
“10 tuổi... Bây giờ thẻ người tốt mấy tuổi nhỉ?” Sơ Tranh ấn mở tư liệu của Phong Diên: “Sinh năm 2095... Vậy thì năm 10 tuổi là năm 2105.”
Sơ Tranh lần nữa nhập tin tức tìm kiếm.
Garcia, năm 2105, ảnh chụp của cô gái.
[ Đang kiểm tra... ]
Sơ Tranh bực bội đi tới đi lui trong phòng.
Mãi đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc, kiểm tra xoay vòng vòng mới nhảy thành một hàng chữ.
[ Tài liệu mã hóa, xâm nhập vào có thể sẽ đụng phải cảnh báo... ]
Sơ Tranh nhìn nguồn gốc của tài liệu một chút, TID? Đây là tổ chức phế gì nữa? Hoàn toàn không tìm ra được thông tin...
“Vương bát đản, ta muốn xem tài liệu này.”
【 Không phải cô cũng biết làm à? 】
“Lần đầu tiên ta làm trí tuệ nhân tạo, thao tác không tốt đụng phải cảnh báo thì làm sao?” Sơ Tranh hùng hồn.
Thứ đồ chơi này nhìn khá đồ sộ.
Hoàn toàn không giống những hệ thống phòng ngự trước đó cô từng xâm nhập.
Việc liên quan đến thẻ người tốt, cẩn thận vẫn hơn!
Có sức lao động miễn phí an toàn hơn là Vương bát đản, sao cô lại không dùng chứ? Cô lại không ngốc!
【...】 Trong mắt cô, ta chính là đạo cụ đúng không?
【 Vậy tiểu tỷ tỷ sẽ nghiêm túc phá sản chứ? 】
Sơ Tranh nghiến nghiến răng: “Phá!”
【 Mười lần! 】
Giọng điệu Sơ Tranh âm trầm: “Mi muốn chết?”
【...】 Oa oa oa!! Có chuyện nhờ người... Hệ thống, mà còn phách lối như vậy!
Tốc độ của Vương bát đản rất nhanh, tài liệu cấp tốc truyền đến chỗ Sơ Tranh.
Trong tài liệu toàn là... Tiếng Anh? Không, không đúng, mặc dù là chữ cái, nhưng cũng không thể tạo thành từ đơn, mẹ nó đây là loạn mã* à?
(*Loạn mã (乱码) hay Mojibake: văn bản bị cắt xén là kết quả của văn bản được giải mã bằng cách sử dụng mã hóa ký tự ngoài ý muốn. Kết quả là một sự thay thế có hệ thống các biểu tượng bằng những biểu tượng hoàn toàn không liên quan, thường là từ một hệ thống chữ viết khác.)
“Vương bát đản, chuyện gì thế này?”
【 Nội dung tài liệu chính là như vậy. 】 Vương Giả cười trên nỗi đau của người khác: 【 Có lẽ có mã hóa, tiểu tỷ tỷ cố lên, cố gắng phá giải nha! 】
Vương Giả nói xong cũng chuồn.
Nó mới không muốn làm công cụ miễn phí cho cô! Hừ! Hệ thống cũng có tôn nghiêm!
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhanh chóng quét xong tài liệu, tìm được hai tấm hình.
Hai tấm này đều là cô gái mà cô từng thấy, địa điểm chụp giống như là một trường học nào đó.
Khác với tấm trong sách kia, hai tấm này rõ ràng là chụp chân dung.
Bởi vì vấn đề góc độ, phần lớn độ dài của ảnh chụp bị cô gái chiếm cứ, thật sự không nhìn ra được là trường học nào.
Sơ Tranh suy nghĩ phương thức mã hóa tài liệu, giày vò nửa ngày cũng không giày vò ra.
-
“Bé yêu ơi, bé yêu ơi!!”
Giọng nói của Phong Ngô Diệp cắt ngang suy nghĩ của Sơ Tranh, cô mở cửa đi ra ngoài, Phong Ngô Diệp hưng phấn như một con chó Pug.
“Bé yêu ơi, có nhớ ba ba hônggg.”
Sơ Tranh giơ tay tát cho một cái.
“Áuuu...” Phong Ngô Diệp ôm đầu: “Con... Đại nghịch bất đạo! Ta là ba ba của con... Aaa!”
Phong Ngô Diệp ôm đầu xông vào thư phòng của Phong Diên, chống vào bàn chất vấn: “Mới có mấy ngày mà sao anh lại nuôi con em thành dáng vẻ đó rồi hả?!”
Phong Diên: “...”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc vào thư phòng, Phong Ngô Diệp sợ ngay, lẻn đến đằng sau Phong Diên.
“Bé yêu, hehe.” Cười như thằng đần, tiền đó, đều là tiền đó... Lúc đầu là của anh ta mà, huhuhu.
Sơ Tranh: “Anh ta tới làm gì?”
“Đương nhiên là nhớ con.” Phong Ngô Diệp đoạt lời đáp: “Bé yêu không nhớ ba sao?”
“...”
Ta nhớ tên biến thái như mi làm gì.
Phong Ngô Diệp tới là có chính sự, hôm qua Tưởng Hải được đưa đến chỗ Phong Ngô Diệp, anh ta đưa kết quả đến cho Phong Diên.
Phong Diên không có ý định tránh Sơ Tranh, Phong Ngô Diệp cũng nói thẳng.
“Trong đầu hắn ta có cái Chip, đây, chính là cái này.” Phong Ngô Diệp mang cả cái Chip kia đến.
“Đây là nguyên nhân làm cho hắn ta chết?”
“Vâng.” Phong Ngô Diệp chống cằm trầm tư: “Lắp Chip trong đầu người, đây là phạm pháp nha. Người này có lai lịch gì? Anh kiếm đâu ra vậy?”
“Điều khiển từ xa sao?”
“Không phải, chắc là một từ nào đó kích hoạt Chip này, giống như máy móc vậy, sau khi đi hết chương trình thì sẽ tự hủy.”
Phong Diên cầm cái Chip kia quan sát một lát: “Hắn ta nhắc đến Garcia.”
Sơ Tranh nhíu mày, thẻ người tốt lại tự nói ra.
Phong Ngô Diệp: “Rốt cuộc Garcia là gì?”
Phong Diên lắc đầu: “Anh cũng muốn biết.”
Sơ Tranh: “...” Hóa ra bản thân mi cũng không biết Garcia là gì à!
Có một câu không phù hợp với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không biết có nên nói không.
“Chip có thể điều tra ra được manh mối gì không?”
“Chuyện này em không làm được, phải xem con... Bé yêu nhà chúng ta.” Phong Ngô Diệp cười cười lấy lòng Sơ Tranh.
Trong Chip không có gì cả, chỉ là một chuỗi loạn mã.
Có lẽ sau khi giải quyết Tưởng Hải, thì nội dung trong Chip đã bị tiêu hủy, sau đó bị loạn mã bao phủ, không biết bao phủ bao nhiêu tầng.
“Các anh biết TID không?”
“TID? Thứ gì?” Hiển nhiên Phong Ngô Diệp chưa từng nghe qua.
Phong Diên cũng lắc đầu: “Không biết.”
“Tôi tìm được một phần tài liệu, nguồn gốc là TID.”
“Tài liệu gì?”
“Anh nói cho tôi biết trước đã, cô ấy là ai?” Sơ Tranh ném ảnh chụp của cô gái lên trên màn ảnh.
Phong Diên sững sờ: “... Chị.”
Sơ Tranh cau mày, hỏi Phong Ngô Diệp: “Không phải hắn là con một sao?”
“Tôi không biết cô ấy.” Phong Ngô Diệp ngơ ngác: “Anh, anh đào đâu ra chị gái? Đầu óc anh không hỏng mất chứ?”
Phong Diên thu lại thần sắc, ánh mắt nhìn về phía Sơ Tranh lại chứa mấy phần sắc bén: “Cô tìm được tấm ảnh này ở đâu?”
Tư liệu liên quan đến chị ấy chắc đã bị tiêu hủy toàn bộ.
Hắn cũng không có ảnh chụp.
Sơ Tranh mặt thành thật: “Trong phòng chứa sách của anh.”
Phong Diên nhớ tới lần trước Sơ Tranh xem những quyển sách ở Phong gia.
Những quyển sách đó là của chị hắn...
“Anh, chị ấy là ai vậy? Sao em không biết anh còn có chị gái?”
Phong Diên giơ tay bóp mi tâm: “Chị ấy là con nuôi của chú út ở nước ngoài, về sau chút út bỏ chị ấy lại nhà anh, cậu ở trong nước cho nên không biết.”
“A.” Mặt mũi Phong Ngô Diệp tràn đầy mờ mịt: “Nhưng năm nào em cũng đến nhà anh mà, sao chưa từng gặp chị ấy?”
“Mỗi lần đến tết, chị ấy sẽ được chú út đón đi. Tính ra... Chị ấy cũng chỉ sống trong nhà anh hai năm.”