Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2291: Chương 2291: Người yêu đặt làm (28)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phong Diên nằm mơ đổ mồ hôi lạnh đầy người, lại vào phòng tắm tắm rửa một chút.

Lúc đi ra nhận được tin nhắn của bên phía phòng thí nghiệm của Phong Ngô Diệp.

Sau khi xem xong Phong Diên sầm mặt lại, toàn thân tản ra một cỗ hơi lạnh doạ người.

“Xảy ra chuyện gì?” Sơ Tranh thấy cảm xúc của hắn không đúng, hỏi một câu.

“Phong Ngô Diệp bị bắt cóc.”

“??”

Sơ Tranh cấp tốc điều hình ảnh theo dõi bên phía phòng thí nghiệm ra.

Nửa tiếng trước, Phong Ngô Diệp bị người đen thui bắt, chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, bây giờ không rõ hành tung.

Sơ Tranh lần theo quỹ tích hành động của người đen thui, nhưng rất nhanh đã biến mất tăm mất dạng.

Người đen thui kia đang ở dưới camera theo dõi, đột nhiên biến mất tăm.

Chuyện này khá là hay ho.

Phong Diên và Sơ Tranh chạy tới phòng thí nghiệm, theo lời người của phòng thí nghiệm nói, lúc ấy Phong Ngô Diệp và bóng đen kia ở trong một căn phòng.

Bọn họ nghe thấy âm thanh chạy tới, thì vừa vặn trông thấy người đen thui khiêng Phong Ngô Diệp đã không còn ý thức chạy ra ngoài.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, người đen thui xông ngã bọn họ, trực tiếp chạy mất.

Trong tay hắn ta cầm thẻ qua cổng của Phong Ngô Diệp, một đường thông suốt chạy ra ngoài, họ hoàn toàn không chặn được.

“Phong... Phong tổng, chúng ta làm sao bây giờ? Báo cảnh sát sao?”

Phong Diên xem hết video hoàn chỉnh do phòng thí nghiệm cung cấp, giữa lông mày giống như đè ép băng sương nặng nề.

“Khoan hãy báo cảnh sát, nếu người kia không làm hại Phong Ngô Diệp, chỉ mang nó đi, chắc có mục đích khác, tạm thời nó đang được an toàn.”

“Nhưng lỡ như...”

Phong Diên cũng không nắm chắc, lỡ như người kia chỉ muốn bỏ chạy ra ngoài, rời khỏi nơi này, Phong Ngô Diệp chính là một tên vướng víu, không có tác dụng.

Vào lúc Phong Diên chần chờ xem có nên báo cảnh sát không, thì trong thiết bị thông tin cá nhân của hắn có một tin nhắn gửi đến.

[ Rạng sáng mai dưới chân cầu Ngọ Dương, muốn em trai cậu hoàn hảo không chút tổn hại, thì một mình cậu tới. ]

Sơ Tranh: “Ai gửi?”

Phong Diên lắc đầu: “Nặc danh.”

Sơ Tranh thử truy lùng một chút, phát hiện tin nhắn này được gửi từ một bé gái.

Bé gái nói là có một anh trai nhờ bé gửi, nhưng bé gái không miêu tả ra được anh trai đó có hình dạng thế nào, thậm chí cũng không nhớ rõ mình gặp anh trai ấy ở đâu.

Sơ Tranh điều tra tuyến đường ban đầu của bé gái.

Anh trai thì tìm được đấy, nhưng đối phương cũng được người ta nhờ vả.

Tóm lại điều tra được theo vết tích này, tất cả mọi người đều bị nhờ vả, hơn nữa toàn bộ đều chẳng nhớ gì.

Người sớm nhất đã bắt đầu từ ba ngày trước, nói cách khác bắt Phong Ngô Diệp đi, chẳng qua là một khâu trong kế hoạch mà thôi.

Mà mục tiêu chân chính của bọn họ, là Phong Diên.

Sơ Tranh: “Tôi đi cùng anh.”

Phong Diên: “Hắn bảo tôi đi một mình.”

“Tôi cũng không phải người.” Luôn cảm thấy lời này như đang chửi mình vậy! “Hắn ta cũng không nói không cho người máy đi.”

“...”

Nói thì nói như thế cũng không sai, nhưng Phong Ngô Diệp ở trong tay đối phương...

Hơn nữa hắn không muốn để Sơ Tranh đi mạo hiểm.

Cô cũng rất quan trọng.

“Yên tâm, tôi sẽ không để người khác phát hiện ra tôi.” Sơ Tranh lại nói: “Tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn của anh.”

Thuận tiện xem xem là con chó điên nào lao lực giày vò như vậy.

Phong Diên nhíu mày, vẫn không đồng ý.

Sơ Tranh: “Được, anh không cho tôi đi, tôi sẽ tự đi.”

Chân mọc trên người ta mà!

Phong Diên: “...”

-

Cầu Ngọ Dương.

00:00

Phong Diên soi đèn pin, một mình đi từ con đường nhỏ bên dưới đến, dưới cầu không có ánh sáng, âm u, mặt đất lởm chởm ổ gà.

Phong Diên nhìn xung quanh, nơi này mặc dù rất tối, nhưng gần như không tìm thấy bất cứ chỗ nào khả nghi để mà ẩn núp cả.

Vừa rồi Sơ Tranh đã tách khỏi hắn, cũng không biết đi đâu rồi.

Phong Diên hít sâu một hơi, tiếp tục đi lên phía trước.

Từ rất xa hắn nhìn thấy trên mặt đất phía trước có thứ gì đó, nhưng khoảng cách xa không thấy rõ là gì, Phong Diên dừng lại vài giây, đi qua phía bên kia.

Ánh đèn pin dần dần soi sáng thứ trên đất —— là người.

Phong Diên mấy bước qua, phát hiện là người đen thui kia, cả người lạnh cóng... Chết rồi.

Phong Diên lui lại mấy bước, dùng đèn pin soi xung quanh: “Tôi tới rồi, Phong Ngô Diệp ở đâu?”

“Bốp bốp bốp!”

Trong bóng tối, tiếng vỗ tay lẻ loi trơ trọi truyền tới.

“Phong tổng thật yêu thương đứa em họ này.”

Phong Diên nhìn sang nơi giọng nói truyền đến, có người đi từ một bên khác tới, lẻ loi một mình, có vẻ cũng không mang vũ khí.

Phong Diên nhìn chằm chằm đối phương, cảnh giác hỏi: “Phong Ngô Diệp ở đâu?”

“Yên tâm, em họ của ngài rất tốt, chúng tôi không làm hại đến một sợi tóc của cậu ta.”

“Các người?” Phong Diên bắt được trọng điểm: “Các người là ai?”

Người kia cười nhẹ một tiếng: “Phong tổng, có một số việc ngài không nên biết quá nhiều đâu, dù sao biết càng nhiều thì chết càng nhanh, ngài thấy đúng không?”

Phong Diên: “Các người muốn gì?”

Người đối diện trầm mặc tầm một phút, chậm rãi nói: “Mạng của ngài.”

“Mạng của tôi? Các người muốn giết tôi?”

“Chúng tôi càng hi vọng ngài có thể tự sát hơn, như thế thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.” Giọng nói của người kia vẫn mang ý cười, trong bóng đêm lộ ra mấy phần quỷ dị.

“... Nếu như tôi từ chối thì sao?”

“Vậy ngài và em họ của ngài cũng chỉ có thể chết chung.” Người kia cười nói: “Ngài xem, nếu ngài tự sát thì em họ của ngài còn có thể sống được.”

Phong Diên liếc nhìn xung quanh.

Người này đến một mình?

Hay là xung quanh có người mai phục?

“Ngài yên tâm, chắc chắn tôi không đến một mình.” Người kia chủ động giải đáp nghi ngờ.

Ánh mắt Phong Diên hơi trầm xuống: “Tại sao lại muốn tôi chết, dù sao các người cũng phải cho tôi chết rõ ràng chứ?”

“Ngài biết một chút chuyện không nên biết, đương nhiên phải chết.”

“Tôi biết cái gì?”

Người đối diện không nói.

Trong bóng tối như có thứ gì đó đang sinh sôi, quấn lên Phong Diên, bầu không khí dần dần trở nên quỷ dị đè nén.

Cánh tay Phong Diên xuôi ở bên người hơi siết chặt.

“Tôi muốn gặp Phong Ngô Diệp.”

“Phong tổng, ngài còn chưa hiểu sao? Ngài không có quyền lựa chọn, tôi cũng không phải tới để bàn điều kiện.” Người đối diện dừng một chút: “Nếu như muốn đợi người ngài sắp xếp tới, vậy thì chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi.”

Phong Diên xác thực đã sắp xếp người tiếp ứng từ xa.

Mà lúc này nghe ý tứ của gã, thì chỉ sợ những người kia đều đã bị...

Hôm nay bọn họ muốn mình chết ở đây.

Phong Ngô Diệp chỉ để dẫn hắn tới mà thôi.

Đám người này đã chuẩn bị chu toàn cả...

Phong Diên hít sâu, bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc tôi biết cái gì mà các người phải phí hết tâm tư diệt trừ tôi như thế?”

Bây giờ hắn chỉ hối hận không nhốt Sơ Tranh ở trong nhà.

Bây giờ cô đang ở đâu?

“Phong tổng, có mấy lời vẫn nên tiêu tán trong bụng thì tốt hơn.” Người đối diện cũng không trả lời.

“Hai người nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Trong bóng tối giọng nữ thanh lãnh vang lên, tiếp đó là ánh đèn chói mắt chiếu từ bên cạnh tới.

Ánh sáng đó quá chói mắt, trước mắt Phong Diên là một mảnh trắng xóa.

“Rầm!”

Phong Diên nghe thấy một tiếng vang trầm.

Giống như có thứ gì đó đổ xuống đất.

Tiếp theo đó là giọng nói vừa rồi, lạnh lẽo hờ hững: “Ôi, đập trúng đầu, mất máu quá nhiều sẽ tử vong.”

Đôi mắt Phong Diên trở lại bình thường, nhìn đồ vật còn có chút bóng chồng mơ hồ, vất vả lắm mới nhìn rõ người đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.