Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khu Hạ thành cũng có rất nhiều phân biệt.
Vùng này là địa bàn của Thốc Ưng.
Dưới tay Thốc Ưng có cái chợ đen, bên trong bán đủ thứ, dù sao trong mắt mọi người, Thốc Ưng chính là một tên ác bá.
Loại “hàng” như cô chạy mất, sao Thốc Ưng có thể tuỳ tiện bỏ qua, bây giờ đang phái người tìm cô khắp nơi.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết một trăm ngàn. 】
Vương Giả online là lập tức phát nhiệm vụ.
Sơ Tranh vô cùng cạn lời, bây giờ cô còn đang nạp pin, làm nhiệm vụ thế nào?
【 Chuyện là do người làm, cố lên tiểu tỷ tỷ, cô làm được! 】 Vương Giả thành thạo cổ vũ động viên.
“...”
Luôn cảm thấy năm chữ phía trước khá quen tai.
Sơ Tranh nhắm mục tiêu về phía đứa trẻ nhỏ đang ăn sột soạt: “Cô có thể giúp tôi một chuyện không?”
Đứa trẻ nhỏ hơi do dự: “Chuyện quá nguy hiểm tôi sẽ không làm, vừa rồi tôi giúp cô là vì tưởng cô là người, ai biết cô lại là người máy.”
Ý kia chính là nếu sớm biết cô là người máy, thì tôi sẽ không cứu cô.
Người của khu Hạ thành, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút địch ý đối với người máy.
Bởi vì chúng nó thay thế vị trí của họ.
Nếu như không có bọn nó, thì cũng sẽ không có khu Hạ thành gì đó.
“...”
Người máy thì làm sao?
Người máy không phải là người à!
“Không nguy hiểm.” Sơ Tranh tâm bình khí hòa: “Tiêu tiền mà thôi.”
Trần Kiêu: “???”
Sơ Tranh bảo Trần Kiêu đi mua đồ mình chỉ định về giúp.
Khoản tiền một trăm ngàn, đối với một người sống ở khu Hạ thành mà nói, là một khoản tiền không nhỏ.
Trần Kiêu: “Cô không sợ tôi cầm tiền chạy à?”
Sơ Tranh: “Đây không phải nhà cô à?”
Trần Kiêu: “Không phải, tôi chỉ ở đây mà thôi.”
Sơ Tranh: “...”
“Nếu cô về, tôi sẽ cho cô một trăm ngàn.”
Con ngươi Trần Kiêu sáng lên: “Thật không?” Một trăm ngàn, cô ấy có thể mua rất nhiều đồ!
“Thật.”
Vương bát đản có tiền.
Sợ cái gì!
Trần Kiêu khuất phục dưới tiền tài, hấp tấp đi.
Sơ Tranh bớt chút thời gian hiểu rõ về mình một chút, thân thể bị hao tổn, dẫn đến cô không linh hoạt lắm.
Nhưng làn da của thân thể này quá thật.
Dựa theo lời Trần Kiêu nói, hoàn toàn không nhìn ra cô là một người máy.
Loại người máy không khác gì người thật này, trên thị trường có giá thành đắt đỏ.
Như vậy đạo cụ mà Nguyễn Lượng nói là gì? Toàn thân cao thấp của nguyên chủ, trừ quần áo ra thì không còn thứ gì khác... Không phải bị con chim kia lấy mất rồi chứ?
Sơ Tranh có chút sầu muộn.
Khi cô nhìn thấy nhiệm vụ chủ tuyến của game, cô càng sầu muộn hơn.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành trí năng chi chủ. ]
Đây là muốn ta thống lĩnh người máy đánh thiên hạ?
Thú vị... Cái quỷ chứ!
Sơ Tranh tức giận đến mức xém bùng nổ tại chỗ.
-
Một tiếng trôi qua, Trần Kiêu chưa về.
Nửa tiếng nữa trôi qua, Trần Kiêu vẫn chưa trở về.
Mắt thấy sắp đến giờ gấp đôi rồi, Trần Kiêu leo tường vào, Sơ Tranh không nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, chỉ có thể từ bóng người màu đỏ kia phân biệt được đứa trẻ nhỏ bước đi không thích hợp.
“Cô sao thế?”
“...”
Chắc hẳn Trần Kiêu đang quan sát cô.
Một hồi lâu sau đứa trẻ nhỏ nói: “Không sao, gặp phải một lũ khốn kiếp, đánh nhau với bọn chúng một trận. Này, thứ cô muốn.”
Trần Kiêu đặt đồ xuống trước mặt Sơ Tranh.
Đứa trẻ nhỏ cũng không khách khí, vươn tay: “Thù lao của tôi đâu.”
“Trong thẻ.”
“Không thể nào, trong này chỉ có một trăm ngàn.” Đứa trẻ nhỏ còn rất thành thật: “Tôi đã kiểm tra rồi.”
“Có.” Sơ Tranh kiên định nói: “Không tin thì cô tự đi kiểm tra lại đi.”
Hiển nhiên Trần Kiêu không tin, cô ấy đã kiểm tra rồi, chỉ có một trăm ngàn.
Sao trong này còn có tiền được nữa.
Trần Kiêu chửi nhỏ một tiếng: “Quả nhiên người máy không có một thứ tốt, đều lừa người, đúng là không nên cứu cô!”
Sơ Tranh: “...”
Ta nói thật mà mi không tin, ta có cách nào đâu.
Trần Kiêu không trả thẻ cho Sơ Tranh, cô ấy dựa trên tạp vật bên cạnh, khom người loay hoay gì đó.
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: “Cô bị thương à?”
“Mới không có.” Trần Kiêu phản bác: “Cô không nhìn thấy à?”
“...” Có lẽ ta hỏng rồi.
Đại lão sao có thể nói loại lời này chứ?
Không thể!
Cho nên đại lão Sơ không lên tiếng.
Trần Kiêu ngờ vực giơ tay lung lay trước mặt cô, còn nhỏ giọng thầm thì: “Thật sự không nhìn thấy? Người máy mù lòa?”
Sơ Tranh: “...”
Trẻ ranh!
Keng ——
Tiếng xích sắt va chạm truyền đến từ bên trái, vừa rồi Sơ Tranh đã từng quan sát, bên kia chắc là cổng.
Trần Kiêu ra vào đều leo tường, có lẽ cổng kia không mở.
Rầm rầm ——
Két ——
Cổng rỉ sét bị người ta đá văng, tiếng bước chân lộn xộn kèm theo mấy giọng nói vang lên.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy con tạp chủng kia dẫn người chạy vào trong này!”
Giọng nói này...
Sao lại thấy khá quen tai nhỉ?
“Mày chắc không?”
“Chắc chắc, tôi tận mắt nhìn thấy! Chính là con tạp chủng kia dẫn người phụ nữ mà các anh muốn tìm chạy vào đây.”
Chỗ cổng có mười mấy người, đang hấp tấp đi sang bên này.
Trần Kiêu bám vào một góc, nhìn sang bên kia, cắn răng nghiến lợi thầm mắng.
“Thằng khốn nạn này lại còn dẫn cả người của Thốc Ưng tới.”
Sơ Tranh cũng nhớ ra vì sao giọng nói này lại quen tai.
Cách đây không lâu, người này còn từng chửi rủa ở bên ngoài.
Sơ Tranh: “Sao bọn họ biết tôi ở đây?”
“Hắn biết cái đếch gì.” Trần Kiêu trực tiếp chửi tục.
Có lẽ là gặp phải người của Thốc Ưng, biết bọn họ đang tìm người, cho nên mới dẫn người đến chỗ cô ấy, muốn mượn dao giết người.
Cho dù cuối cùng không tìm được người, cũng có thể nói là cô ấy giấu người đi rồi.
Người của Thốc Ưng cũng không phải là người tốt phân rõ phải trái gì, không giày vò cho cô ấy sống không bằng chết thì sao mà chịu bỏ qua.
Nếu Sơ Tranh không có ở đây, cô ấy còn có thể nghĩ cách chạy một mình.
Nhưng xui ở chỗ lại mèo mù vớ cá rán, người mà Thốc Ưng muốn tìm, thật đúng là đang ở ngay chỗ này.
Trần Kiêu nhìn Sơ Tranh một chút, dù sao cũng chỉ là người máy...
Trần Kiêu lui ra phía sau, thừa dịp đám người kia chưa đến, bây giờ còn có thể chạy.
Trần Kiêu liếc mắt qua nhìn thấy Sơ Tranh, thấy cô “đần độn” đứng ở đó, chửi nhỏ một tiếng, quay về túm cô đi: “Đi đi.”
“???”
“Đi từ bên kia ra, biết trèo tường chứ? Nhanh lên, bọn họ sắp qua đây rồi, lát nữa tôi không thể cứu cô được đâu.” Trần Kiêu thúc giục Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh cấp tốc thu sạc pin và đồ trên đất vào không gian.
-
“Tìm được người chưa?”
Người của Thốc Ưng tìm một vòng ở gần đó, ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy.
“Không có.”
“Không có ai.”
Gã đàn ông đeo kính râm giơ tay nắm chặt thanh niên bên cạnh gã: “Người đâu?”
“Tôi... Tôi nhìn thấy cô ta vào đó mà.” Thanh niên run lẩy bẩy.
Gã đàn ông đeo kính râm túm lấy cổ áo thanh niên, trực tiếp xách hắn ta lên: “Người kia đâu? Đi đâu rồi?”
Thanh niên khó thở: “Tôi... Tôi thật sự trông thấy cô ta vào đó, chắc chắn là cô ta chạy rồi... Đúng, chạy rồi!! Tôi nhớ ra rồi, bên kia có một con đường có thể ra ngoài!”
Gã đàn ông đeo kính râm ném thanh niên xuống đất: “Tiểu tử, nếu mày dám lừa tao, mày sẽ biết tay. Chúng mày qua bên kia xem thử đi.”
Thanh niên thở dốc từng hơi.
Rất nhanh bên kia có người hô lớn một tiếng: “Bên này có vết máu.”
Lúc này thanh niên mới thở phào, quả nhiên là chạy từ bên kia.
Sao con tạp chủng kia chạy nhanh vậy, rõ ràng đã bị thương...