Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phong Ngô Diệp không có gì đáng ngại, chỉ ngất đi mà thôi.
Lúc tỉnh lại chỉ nhớ được mình bị tập kích trong phòng thí nghiệm, sau đó thì chẳng nhớ được gì nữa.
Chuyện phát sinh phía sau, đều là nghe được từ chỗ Phong Diên.
“Bé yêu lợi hại như vậy sao?” Phong Ngô Diệp nghe xong, một mặt kiểu “Ba ba rất giật mình“.
Phong Diên nhìn Sơ Tranh một chút, không đáp lời.
Đây không phải chỉ là lợi hại.
Hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của người bình thường... Đương nhiên họ cũng là lần đầu tiên có kiểu trí tuệ nhân tạo này, cho nên cũng không biết đây rốt cuộc là bình thường hay không bình thường.
Phong Ngô Diệp xoa xoa tay đi qua đi lại phía sau Sơ Tranh.
Rất muốn kiểm tra cho bé yêu...
Nhưng bé yêu không nhận người cha này, quá phản nghịch, vì sao số mình lại khổ thế này.
Phong Ngô Diệp thương tâm xong, nhớ tới một chuyện: “Cho nên anh, thứ anh lấy rốt cuộc ở đâu?”
Phong Diên: “Anh không biết.”
Hắn hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện này.
“Có phải anh quên mất rồi không?”
“... Có lẽ thế.”
Phong Ngô Diệp ngồi xuống bên cạnh Phong Diên: “Anh không cảm thấy có thứ gì đó rất đột ngột, không rõ lai lịch, hoặc không thuộc về anh sao? Hoặc anh cảm thấy thứ gì giống?”
Phong Diên cẩn thận suy nghĩ, không cảm thấy bên cạnh mình có thứ gì đột ngột.
Hắn cũng không nghĩ ra được có thứ gì giống thứ mà bọn họ muốn tìm.
Phong Ngô Diệp: “Nghe ý của đối phương thì đây chính là chứng cứ, chỉ có tìm được nó, chúng ta mới có thể làm cho TID hoàn toàn lộ ra ánh sáng.” Mối thù anh ta bị bắt cóc nhất định phải báo!
Nhưng Phong Diên nghĩ không ra, chuyện này cũng chẳng có cách nào được.
“Chúng ta động vào người của bọn chúng, có lẽ chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ nhận được tin tức, cho nên thời gian còn lại của chúng ta cũng không nhiều.”
Chờ người của TID kịp phản ứng, lại phái người tới giết họ, hoặc là tiêu hủy đồ vật quan trọng, rồi thay đổi vị trí, đến lúc đó muốn tìm bọn chúng chỉ sợ càng khó hơn.
“Trực tiếp tìm ở chỗ bọn họ không phải được rồi sao.” Cần Phong Diên nhớ lại làm gì.
Đôi mắt Phong Ngô Diệp sáng lên: “Đúng nhỉ, bé yêu có thể xâm nhập vào nội bộ của bọn họ không?”
“Tôi vừa nhìn thử một chút, những văn kiện đó chỉ cần mở bằng thiết bị không phải ở chỗ bọn họ, thì đều sẽ bị tự động tiêu hủy, chuyển tiếp cũng thế, truyền tới chỉ có trống rỗng.”
“...”
Tia hy vọng Phong Ngô Diệp vừa dấy lên lại bị dập tắt.
Sơ Tranh chậm rãi nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thể đi đến chỗ bọn họ.”
“Hả?”
Phong Diên cũng nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh như đã đoán được từ trước, thẳng tắp sống lưng, một mình đấu với một cái TID, cô làm được!
-
Sơ Tranh thật sự đã đặt lịch cho TID lên đầu đề ngày hôm sau, mặc dù không đến mức toàn thế giới, nhưng cả nước thì chắc chắn có.
Cho nên tốt nhất là có thể giải quyết trước khi trời sáng.
Không thể lãng phí tiền như vậy được!
TID nhất định phải ra mắt ở vị trí trung tâm!
Không biết Sơ Tranh mò đâu đến một chiếc máy bay trực thăng, nói đi là đi.
“Thật sự muốn đi?”
“Không thì sao? Giải quyết sớm bớt việc.” Bây giờ cũng đã biết hang ổ của đối phương ở đâu, còn không đi chờ ăn tết à?
Phong Ngô Diệp nhìn anh họ nhà mình: “Chỉ ba người chúng ta?”
“Không phải còn một tên đây à.” Sơ Tranh chỉ vào người máy lái máy bay trực thăng.
Người máy lộ ra một nụ cười ưu nhã lại lễ phép.
Khóe miệng Phong Ngô Diệp co giật: “... Tôi cảm thấy chúng ta phải gọi thêm người đi.” Chỉ ba người họ mà đòi chạy đến hang ổ của người ta, đây không phải là đi tặng đầu người sao?
“Một mình tôi là được rồi.” Mang hai người cũng chỉ thêm vướng víu, không đi càng tốt hơn! Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm: “Anh có lên không? Không lên thì tôi đi.”
Phong Diên không thể để Sơ Tranh đi một mình, hắn bám vào bên cạnh leo lên.
Sơ Tranh đón được hắn, Phong Diên và Sơ Tranh liếc nhau.
Chuyện này vốn vì hắn, sao hắn có thể để Sơ Tranh đi một mình.
“Ôi anh ơi!!”
Phong Ngô Diệp xoắn xuýt đi đi lại lại tại chỗ, thấy Sơ Tranh thật sự bảo người máy cất cánh, lập tức vươn tay: “Chờ tôi với!”
Tốc độ của máy bay trực thăng rất nhanh, hai tiếng sau đã chạy tới hang ổ của TID.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ, cách lúc mình hẹn đặt màn hình vẫn còn thời gian, vẫn kịp.
“Tôi tự đi, hai người chờ ở trên này.”
“Cái gì!” Phong Ngô Diệp la lên: “Bé yêu, con điên rồi, một mình con sao mà đi được, đây chính là hang ổ của người ta đấy.”
“Câm miệng!” Ồn ào quá.
“...”
Phong Ngô Diệp tủi thân vô cùng, mình mới là ba ba mà!
“Ai nói một mình tôi?”
Sơ Tranh ra hiệu bọn họ nhìn phía dưới.
Lúc này họ còn cách TID một đoạn, phía dưới là một mảnh rừng, mà trong rừng mơ hồ có thứ gì đó.
Phong Diên dùng ống nhòm xem, phát hiện không ít người... Không đúng, những thứ này chắc không phải là người.
“Tôi không ngu như hai người.” Sơ Tranh công kích hai anh em Phong Diên và Phong Ngô Diệp như nhau: “Ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Sơ Tranh căn bản không cho hai anh em cơ hội nói chuyện, ném ra câu nói đó rồi trực tiếp nhảy xuống.
Phong Diên bị dọa cho đột nhiên bổ nhào vào cửa khoang, gương mặt trắng bệch đi mấy phần.
Sơ Tranh nhanh chóng rơi xuống, nhưng rất nhanh đã chậm lại.
“Bé yêuuuuu!” Phong Ngô Diệp biểu đạt thẳng thắn hơn nhiều, tiếng kêu sợ hãi bị âm thanh của máy bay trực thăng quấy nát.
Phong Ngô Diệp cũng chuyển đến chỗ Sơ Tranh nhảy xuống, nhìn xuống phía dưới.
Lúc này còn có thể trông thấy Sơ Tranh, cô cách xa mặt đất không xa.
Dưới chân cô như có thứ gì đó cho cô giẫm lên, nhảy vọt mấy cái, cuối cùng ẩn vào trong rừng rậm, không thấy tung tích.
“Anh, vừa rồi cô ấy...” Ánh mắt Phong Ngô Diệp đờ đẫn, không thể tin vào thứ mình trông thấy, nuốt một ngụm nước bọt, gian nan hỏi: “Đang bay sao?”
“...”
Phong Diên thấy Sơ Tranh an toàn rơi xuống đất, trái tim treo giữa không trung đang đập thình thịch không ngừng dần dần rơi xuống đất.
Phong Ngô Diệp: “Anh, anh cải tạo cô ấy rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy sao cô ấy...” Lợi hại như vậy! Cũng biết bay rồi! Đó là kỹ thuật mà chỉ người máy quân dụng mới có mà?
Anh ta thiết kế là người máy bầu bạn thân thể yêu kiều cơ mà!
Phong Diên trầm mặc một hồi: “Cậu cho rằng trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ là kiểu gì?”
Phong Ngô Diệp: “Giống như trong phim...”
“Nhưng chúng ta chưa ai được thấy trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ chân chính.” Giọng nói Phong Diên trầm lãnh: “Trong phim ảnh chỉ là hư cấu, trí tuệ nhân tạo chân chính, không ai biết là kiểu gì cả.”
Phong Ngô Diệp nghe hiểu ý của Phong Diên.
Hành vi của bé yêu có lẽ nằm ngoài dự tính của họ, là vì hiểu biết của họ đối với trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ chỉ dựa theo trên phim hoặc trên lý luận.
Nhưng dù sao cô cũng là trí tuệ nhân tạo chân chính.
Có lẽ những biểu hiện này là thứ cô vốn có thì sao?
“Nhưng cô ấy cũng không thể bay chứ?” Phong Ngô Diệp yếu ớt nói: “Thân thể của cô ấy căn bản không có chức năng này.”
Phong Diên chậm rãi nói: “Nhiều khi cô ấy ở nhà một mình, anh cũng không biết cô ấy làm những gì.”
Những camera giám sát trong nhà, căn bản không thể làm khó cô.
Ai biết cô có tự cải tạo thân thể mình không.
Cô muốn khống chế một phòng thí nghiệm, còn không phải là chuyện đơn giản sao?
Phong Ngô Diệp nghĩ lại cũng thấy có lý, trong lòng lạnh thật lạnh: “Anh, chúng ta còn có thể khống chế được cô ấy không?”
Khống chế?
Từ sau khi cô thức tỉnh, bọn họ có thể khống chế được cô bao giờ?
Cô chỉ là...
Nghĩ đến hành vi của Sơ Tranh, Phong Diên lại cảm thấy trên mặt nóng bỏng.
Phong Ngô Diệp lại tự ngồi nghĩ tự cảm thấy kinh khủng: “Cô ấy sẽ không dẫn đến cuộc đại chiến giữa người và máy móc thật chứ?”