Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đối với Phong Diên khi còn bé mà nói, thì Eva là một người rất quan trọng, chị ấy dạy cho hắn rất nhiều thứ, cũng cùng hắn trưởng thành hai năm.
Mặc dù Phong Diên đã quên đi chuyện từng xảy ra lúc trước, nhưng hắn vẫn nhớ rõ những năm tháng mà hắn và Eva đồng hành với nhau.
Đó là ký ức hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô gái trên bia mộ.
Toàn bộ hạng mục TID không có bất kỳ một vật thí nghiệm nào thành công nữa, rốt cuộc cô ấy thành công thế nào?
Nhân tố đặc biệt hay là trùng hợp?
“Anh.” Phong Ngô Diệp chưa từng chung đụng với Eva, tất nhiên không cách nào cảm nhận được tâm tình của Phong Diên, anh ta vỗ vỗ bả vai Phong Diên, sau đó đi ra ngoài chờ trước.
Sơ Tranh cũng đi theo.
Phong Ngô Diệp tò mò hỏi: “Bé yêu, cô cảm thấy thật sự có thể dùng cách đó để trường sinh sao?”
“Anh muốn nghiên cứu?”
“Tôi mới không làm loại chuyện đó đâu, tôi chỉ tò mò, tò mò.” Phong Ngô Diệp chỉ thiếu viết rõ lên trán mấy chữ “tôi là công dân ba tốt” nữa thôi.
“Càng tò mò thì sẽ càng muốn biết kết quả, một ngày nào đó, anh sẽ bước lên con đường đó.” Sơ Tranh nghiêng đầu: “Cho nên, đừng có tò mò.”
Phong Ngô Diệp nhíu mày, không lập tức nói tiếp.
“Bé yêu, cô không nghĩ tới những chuyện khác sau?”
“Chuyện gì khác?”
Phong Ngô Diệp: “Cô là trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ đấy, trong thế giới mạng, cô tới lui tự nhiên, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Sơ Tranh: “Anh có nghĩ tới một vấn đề không.”
“... Cái gì?”
“Tôi chỉ sinh ra trong người máy bầu bạn.” Ta không có mục tiêu vĩ đại như vậy.
“...” Cho nên? Đều đã thức tỉnh ý thức tự chủ, còn quan tâm xuất thân ư?
“Cho nên tôi không có hứng thú với những chuyện khác.”
“Vậy cô cảm thấy hứng thú với chuyện gì?”
Sơ Tranh nhìn về phía người đang đi từ khu mộ tới, Phong Ngô Diệp nhìn theo tầm mắt của cô sang, vẻ mặt hơi cổ quái.
Trí tuệ nhân tạo sẽ có tình cảm sao?
Cô và Phong Diên, vậy chẳng phải là... Mình có thể làm ba ba của Phong Diên sao?
Phong Ngô Diệp nghĩ như thế đột nhiên có chút xíu hưng phấn: “Cô thích anh tôi à?”
Sơ Tranh liếc anh ta một cái, không lên tiếng.
Phong Ngô Diệp xem như cô ngầm thừa nhận, càng nghĩ càng hưng phấn.
“Về thôi.” Phong Diên đã đi tới, hơi cúi thấp đầu, không nhìn ai cả, khom người lên xe.
Dù sao vẫn đang ở chỗ mộ, Phong Ngô Diệp khắc chế kích động muốn làm ba ba của mình.
Trên đường trở về Phong Diên chỉ nhìn ngoài cửa sổ xe, không có bất kỳ mong muốn giao lưu nào.
“Ôi, sao cái này lại sập rồi?” Phong Ngô Diệp đi vào biệt thự là kêu la.
Hình ghép mà Phong Diên đã ghép xong lúc này đổ đầy đất.
“Anh lấy ít đồ.” Phong Diên thần sắc rã rời: “Chỗ này không còn việc của cậu nữa, cậu đi về trước đi.”
“Nhưng em...” Phong Ngô Diệp nhìn Phong Diên, lại nhìn Sơ Tranh: “Được thôi, vậy em về trước đây.”
Dường như Phong Ngô Diệp không yên tâm lắm, lúc đi ra ngoài đã căn dặn Sơ Tranh: “Cô trông coi kỹ anh ấy chút nhé.”
“Ừ.”
-
Phong Diên cũng không sa sút tinh thần nhiều, sau khi trở về thì bắt đầu làm việc bình thường, khôi phục dáng vẻ như lúc trước.
Bởi vì khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, công việc của Phong Diên đọng lại như núi.
Cho nên hơn nửa đêm vẫn còn đang họp video.
Chờ Phong Diên họp xong thì đã qua rạng sáng, hắn đứng dậy hoạt động cơ thể hơi cứng ngắc, sau đó trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Hắn vừa nằm xuống, cửa phòng “két” một tiếng.
Tiếp đó một bên khác của giường hơi trầm xuống, tiếng sột sạt vang lên bên tai.
Phong Diên quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình: “Cô đang làm gì đấy?”
“Nằm.”
“... Tôi hỏi vì sao cô lại ở đây?”
“Vì anh ở đây.”
“...” Phong Diên hít sâu: “Về phòng cô đi.”
“Em lại không chiếm diện tích.” Sơ Tranh nằm bất động, rất là hùng hồn: “Anh ôm cũng ôm rồi hôn cũng hôn rồi, ngủ một chút thì làm sao?”
Phong Diên: “!!!”
Phong Diên nghe mà dây thần kinh não thình thịch nhảy.
Nghe xem toàn là lời gì đây này?
Nhưng hắn thật sự rất buồn ngủ, không có tinh lực giằng co vô ích với Sơ Tranh, trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh.
Hôm sau.
Phong Diên đúng bảy giờ tỉnh lại, mới tỉnh ngủ còn hơi mơ hồ, nhưng vừa nghiêng đầu thì đã trông thấy gương mặt xinh đẹp kia, cơn buồn ngủ bay biến trong chớp mắt.
Nhịp tim bằng phẳng của Phong Diên trong nháy mắt mất đi quy luật.
Tại sao cô lại ở đây?!
Phong Diên nhớ lại một lát, nhớ tới chuyện đêm qua cô chạy tới chỗ mình, mình thật sự quá mệt rồi, nên không đuổi cô đi.
Nhưng vì sao hắn lại ôm cô?
Mới sáng sớm ôm một cô gái đẹp như thế, Phong Diên chỉ cảm thấy sắp tiêu rồi.
Phong Diên hơi đau đầu, cũng không dám động đậy, sợ làm Sơ Tranh tỉnh dậy.
Phong Diên tỉnh táo một hồi, cẩn thận dịch chuyển cánh tay Sơ Tranh đang đặt trên người mình ra, từng chút từng chút dịch xuống giường.
“Đi đâu?”
Cánh tay Phong Diên bị níu lại, lần nữa đổ về trên giường.
“... Đi làm.”
“Ồ.”
Lực đạo túm lấy hắn buông ra, Phong Diên thở phào, vội vàng đứng dậy.
Nhưng mà một giây sau hắn lại bị ấn về lần nữa, mái tóc dài vàng óng rực rỡ lướt qua trong mắt hắn, tiếp đó trước mắt chỉ còn lại một mảnh vàng rực rỡ kia.
Ánh nắng sớm rực rỡ lọt qua khe hở của màn cửa, vọt vào trong phòng, ánh sáng ít ỏi phủ kín cả phòng.
Màn cửa lay động, càng nhiều ánh nắng rơi vào phòng hơn.
Sơ Tranh tựa tại cửa phòng tắm, Phong Diên đang đánh răng, nhìn từ trong gương là có thể trông thấy người, nhưng hắn né tránh ánh mắt, không dám đối diện với ánh mắt người trong gương.
Phong Diên nhổ bọt ra, đôi môi hiện lên màu đỏ không bình thường.
Phong Diên đi ra khỏi toilet, nghiêng người tránh khỏi Sơ Tranh, vào phòng để đồ thay quần áo.
Sơ Tranh không đi theo nữa, ra khỏi phòng trước.
Chờ Phong Diên xuống lầu, thì trên bàn ăn đã có bữa sáng.
Phong Diên sững sờ: “Em làm?”
Sau khi cô đến đây, ban đầu hắn không cho phép cô đụng vào phòng bếp, sau đó xác thực cô không vào phòng bếp nữa.
“Dĩ nhiên không phải.” Sơ Tranh thay Phong Diên kéo cái ghế ra: “Em cho người đưa tới.”
“Tôi tự làm là được rồi.” Phong Diên không quen lắm.
Sơ Tranh ấn người ngồi xuống, lạnh lùng vô tình nhắc nhở hắn: “Mau ăn đi, anh sắp trễ giờ rồi.”
Phong Diên: “...”
Cô còn không biết ngại mà nói à, nếu không phải cô đè mình ra hôn, thì sẽ trễ giờ được chắc?
Đúng là Phong Diên đang gấp, nên không so đo với Sơ Tranh, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, cầm đồ lên rồi vội vàng đi ra ngoài.
-
Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận.
Mấy ngày nay trong lòng Lệ Thịnh đều không yên ổn.
Đặc biệt là sau khi TID xảy ra chuyện, tin tức đưa tin tràn lan, hắn ta càng ngày càng cảm thấy bất an.
“Chuyện này cứ vậy trước đi, chuyện phía sau các cậu tự giải quyết đi, không cần báo cáo với tôi, tôi nuôi các cậu không phải để trang trí.” Lệ Thịnh phất tay, ra hiệu bọn họ không cần đi vào theo.
Lệ Thịnh bực bội đẩy cửa phòng làm việc ra.
Trong phòng làm việc có một người cao to vạm vỡ đứng đó, Lệ Thịnh nhíu mày: “Anh là ai? Làm gì ở đây?”
Rầm ——
Người bên ngoài phòng làm việc đồng thời yên tĩnh lại, nhìn về phía phòng làm việc của Lệ Thịnh.
Sau khi yên tĩnh ba giây, có người kịp phản ứng, xông vào phòng làm việc của Lệ Thịnh.
“Lệ tổng!”
“Mau đi xem sao!”
“Lệ tổng, Lệ tổng, xảy ra chuyện gì...vậy...”
Trong phòng làm việc của Lệ Thịnh một mảnh hỗn độn, mà Lệ tổng của bọn họ thì không thấy tung tích.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lệ tổng đâu?