Edit: Ngân Sơ - GameSo_BBB
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=======================
Cơm nước xong xuôi Sơ Tranh đưa Tô Tửu trở về, khi đến dưới khu nhà của Tô Tửu, lại phát hiện bên ngoài chung cư tất cả đều là phóng viên.
Quanh một lối vào khác, kết quả cũng đã bị phóng viên bao vây.
Trong khu nhà này có không ít minh tinh sinh sống, những người này không biết đến săn tin của ai mà bày trận thế lớn đến vậy.
Nhưng mà nếu Tô Tửu đi ra, khẳng định sẽ không thể chạy thoát.
Gần đây chuyện giữa anh và Sơ Tranh đã gây huyên náo xôn xao khắp nơi, phóng viên mà trông thấy Tô Tửu, thì khác gì chó trông thấy thịt.
Sơ Tranh muốn xuống xe lại bị Tô Tửu túm lại: “Cố Tổng, cô định cứ đi như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Thay quần áo chắc?” Sơ Tranh nhìn quần áo trên người mình, thấy chẳng có vấn đề gì.
Tô Tửu: “...” Thay quần áo thì càng xong hơn.
“Cố Tổng, bên ngoài đều là phóng viên, những phóng viên này không dễ đuổi đi đâu.” Lông mi Tô Tửu run rẩy: “Chúng ta đợi một lúc đã.”
Sơ Tranh quay ra ngoài nhìn, mấy mống người này chỉ cần vài phút đồng hồ là có thể qua, chờ cái gì chứ!
Tô Tửu kéo Sơ Tranh không buông, vẻ mặt năn nỉ khẩn cầu.
Sơ Tranh thu lại bàn tay đang đặt ở trên nắm cửa xe, cũng đem cánh tay bị Tô Tửu ôm rút về, khoanh hai tay lại trước người, lạnh nhạt nhìn đám phóng viên bên kia.
Tô Tửu chống cằm, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Một giờ sau đó, phóng viên vẫn còn ngồi xổm bên ngoài khu nhà.
Hai giờ...
Ba giờ...
Tô Tửu nhỏ nhẹ nói: “Cố Tổng, hôm nay chắc chắn vào không được rồi, hay là Cố Tổng thu lưu tôi một hôm đi?”
“Dựa vào cái gì?” Sơ Tranh ghé mắt nhìn.
Tô Tửu hơi sững sờ, vài giây sau mới chậm rãi trả lời: “Cố Tổng không phải bà chủ của tôi sao?”
“...” Tôi là bà chủ của anh chứ không phải mẹ anh! Dựa vào cái gì mà bà đây phải cưu mang anh!
Tô Tửu chớp mắt, con ngươi đen như mực, lại như có ánh sáng rơi ở bên trong, lấp lánh trong veo: “Nếu Cố Tổng thu lưu tôi, không chừng tôi sẽ cảm thấy Cố Tổng là người tốt đó.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh trầm mặc một phút đồng hồ, rồi khởi động xe rời khỏi khu nhà.
Khóe miệng Tô Tửu khẽ cười, anh cúi đầu xóa bỏ tin nhắn trong điện thoại, tầm mắt rũ xuống che đi tia giảo hoạt lóe lên trong con ngươi.
Sơ Tranh đã đổi chỗ ở, lúc này cô đang ở một khu biệt thự, bất ngờ là phòng ốc lại không quá rộng, thế nhưng bên trong lại trống không, cứ như một biệt thự vừa mới được trùng tu xong, tất cả lộ ra sự quạnh quẽ cùng tĩnh mịch.
Giống như con người cô vậy.
“Cố Tổng một mình ở đây sao?”
“Ừ.”
“Phòng lớn như vậy, Cố Tổng không cảm thấy vắng vẻ sao?” Tô Tửu hiếu kỳ.
“Ở tốt.”
“...”
Sơ Tranh để Tô Tửu tự chọn phòng, muốn ngủ phòng nào thì ngủ phòng đó, Tô Tửu chỉ vào một căn phòng có cửa không giống như các phòng khác.
Đó là phòng ngủ của chủ nhà, Sơ Tranh chỉ đơn giản gật đầu, rồi đi sang phòng bên cạnh.
Tô Tửu: “...”
Cứ như vậy mà ném anh đi sao?
Tô Tửu đẩy cửa phòng ngủ chính đi vào, đồ đạc bên trong cũng khá nhiều, nhìn qua đúng như có người ở.
Tô Tửu dò xét căn phòng một lượt, trên mặt bàn có để vài tập kịch bản, ngón tay anh nhẹ lướt trên kịch bản, lại chậm chạp đưa tay đặt lên trước ngực của mình, đầu ngón tay khẽ khàng đè lại xung động trong tim xuống.
-
Sơ Tranh trở về phòng thảo luận chuyện thu mua ngày hôm nay cùng đoàn đội của cô, sau đó rửa mặt lên giường ngủ.
Ầm ầm ——
Rào rào rầm rầm ——
Sấm sét từng cơn, tia chớp vạch nát đêm tối, chiếu sáng cả căn phòng.
Sơ Tranh trở mình, lờ mờ nhìn thấy giữa phòng ngủ có một bóng người đang đứng, cô cựa mình ngồi dậy.
Má ơi đây là cái quỷ gì a!
Ngay lúc cô ngồi dậy, người bên kia cũng đột nhiên nhào tới.
Sơ Tranh lập tức phản xạ túm lấy cổ đối phương, lật người đè xuống giường.
“Cố... Tổng?” Giọng nói quen thuộc truyền đến.
Ầm ầm ——
Mượn ánh sáng của tia chớp, Sơ Tranh thấy rõ người đang bị cô túm là ai, khuôn mặt hắn tái nhợt, trong con ngươi như giăng kín sương mù.
Lại là con gà rù này!
“Làm gì?” Nửa đêm không ngủ lại chạy tới phòng bà đây làm cái quái gì? Muốn hù chết người à? Tốt bụng thu lưu, thế mà hắn lại báo đáp như thế đấy!
Tô Tửu chỉ chỉ vào cổ mình, Sơ Tranh buông lỏng sức lực, cuối cùng thu tay lại, cũng thuận tiện bật đèn lên.
Tô Tửu nhào tới ôm chặt Sơ Tranh, cả người dường như phát run: “Cố Tổng, tôi sợ.”
“Ờ, tôi không sợ.” Sấm sét chứ có gì mà phải sợ.
“...”
Sơ Tranh định tước tay anh ra, nhưng Tô Tửu ôm rất chặt, kéo thế nào cũng không buông.
Bên ngoài tiếng sấm càng ngày càng lớn, Tô Tửu cũng ngày càng run bần bật, Sơ Tranh nhìn mặt anh chỉ thấy tái nhợt đến dọa người, hình như cũng không giống đang giả vờ.
Sơ Tranh: “...”
Tô Tửu cất giọng rầu rĩ: “Cố Tổng, tôi có thể ngủ cùng cô không?”
“Không thể.”
“... Nhưng mà tôi sợ.”
Sơ Tranh cố nhịn: “Nằm đất.”
Tô Tửu không dám được đằng chân lân đằng đầu nên khẽ gật đầu, Sơ Tranh để Tô Tửu buông cô ra, trải chăn đệm ra đất, rồi nhét hắn vào.
Tô Tửu co lại thành một đống, vừa thấy Sơ Tranh định tắt đèn, đã lập tức lên tiếng: “Cố Tổng, có thể đừng tắt đèn không?”
Sơ Tranh: “...” Sao lại nhiễu sự thế không biết.
Xì xì xì ——
Ánh sáng cả phòng đột nhiên tắt ngúm.
Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa cũng là khung cảnh đen kịt, một tia ánh sáng cũng không nhìn thấy, bị cúp điện rồi?
Sấm sét đánh to như vậy, cúp điện cũng là bình thường.
Đây cũng không phải cô tắt đâu đấy.
Sơ Tranh vừa định ngủ tiếp, người từ dưới đất đã bò lên, chui thẳng vào trong chăn, liều chết ôm cứng cô.
Sơ Tranh: “...”
Có thể tẩn chết hắn không nhỉ?
【 Nếu như chị gái nhỏ muốn làm nhiệm vụ thêm lần nữa, em cũng không có ý kiến ah ~】
Sơ Tranh: “...” Ai cmn muốn làm lại bao giờ.
Sơ Tranh nhắm mắt lại, thầm đếm đến ba trong tư tưởng, rồi nằm xuống, mặc kệ Tô Tửu đang ôm mình như bạch tuộc.
Ngón tay Sơ Tranh sờ đến lọn tóc mềm mại của Tô Tử, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Ừ ha.. Đưa tới cửa rồi ngu sao không sờ.
Cô cẩn thận xoa vuốt, Tô Tửu không có phản ứng gì, Sơ Tranh lại càng thêm lớn mật vuốt vuốt thêm mấy lần.
Tô Tửu: “...” Cô ấy coi mình là cái gì không biết?
Mình đây ôm ấp yêu thương, nhưng đến nửa điểm phản ứng cô cũng không có, còn đè đầu anh sờ là có ý gì?
Tô Tửu cảm giác lực tay đặt trên đầu mình dần dần mất đi, anh cẩn thận ngẩng đầu nhìn.
Dưới ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo của cô.
Tô Tửu nín thở chờ trong giây lát, vươn tay, cẩn thận xoa gò má của cô, còn mềm mại mịn màng hơn cả trong tưởng tượng của anh, cứ như tơ lụa vậy.
Ngón tay Tô Tửu rụt rè cử động nhưng một giây sau đã bị người bắt được, bên tai vang lên một tiếng trầm thấp: “Đừng quấy nữa.”
Trái tim Tô Tửu tức tốc đập nhanh, thế nhưng cô lại chỉ vuốt vuốt đầu anh, rồi chẳng có động tĩnh gì khác.
Tô Tửu: “...”
Cô coi mình là con mèo sao!
Tô Tửu phùng má giận dỗi, nhưng ngược lại cũng không dám động nữa, sợ lại đánh thức cô.
Bên tai là tiếng tim đập nhẹ nhàng điềm tĩnh, Tô Tửu lần đầu tiên cảm giác được sự ấm áp lan tràn khắp tứ chi.
Anh luôn sống một mình, từ nhỏ đến lớn... Sau này tiến vào ngành giải trí, cho dù làm cái gì, anh cũng chỉ có một mình.
Bởi vì anh không muốn kết bạn cùng ai cả.
Cho nên anh tự mình nhận lấy mọi sự xa lánh, mọi sự khó dễ, những việc này cũng chẳng có gì, chỉ cần anh có thể diễn xuất, làm những gì mình muốn.
Thế nhưng có một ngày, ngay cả chuyện cuối cùng anh thích làm cũng bị người khác cướp đoạt.
Anh lại bất lực chẳng thể phản kháng, ai bảo anh chỉ là một người bình thường, không quyền không thế, mọi sự giãy giụa, phản kháng của anh đều chỉ là vô dụng.
Ngay lúc anh cảm thấy trên thế giới này tất cả mọi thứ đều thối nát như nhau.
Cô xuất hiện.
Đã có một dạo anh hoài nghi cô đối với anh có mục đích khác, nhưng cho dù thăm dò như thế nào, cô đối với anh đều có vẻ thật sự không có bất kỳ ý định gì cả.
Tô Tửu cẩn thận len lỏi giữa những ngón tay của Sơ Tranh, mười ngón đan vào nhau.
Cố Sơ Tranh, là em đã tự xuất hiện trước mặt tôi.
*
Các bảo bảo! Lúc nên bỏ phiếu thì phải bỏ phiếu nha!~~~~
=========================
Các bảo bảo! Lúc nên ứng edit và beta thì phải ứng liền nha~~~ (”▽”)