Edit: Tiểu Thập Kiera_Frey
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
Sơ Tranh chờ Tô Tửu tắm xong mới vào tắm. Lúc ở biệt thự, Tô Tửu đã viện đủ các loại lý do để bò lên giường cô, cho nên hiện giờ Sơ Tranh đã hình thành thói quen, vừa tắm xong cô liền trực tiếp ra nằm cạnh anh.
Tô Tửu lục đục dịch sang, làn da lạnh lẽo dán vào cơ thể cô, Sơ Tranh quay đầu, kéo chăn ra nhìn thoáng qua: “Quần áo của cậu đâu?”
“Ướt mất rồi.” Tô Tửu vô tội chớp mắt: “Cô muốn tôi mặc vào sao?”
Quần áo Tô Tửu được đặt ngay bên cạnh, Sơ Tranh đưa tay sờ một lúc, quả nhiên đã ướt hết, ngay cả áo choàng tắm cũng ướt nhẹp.
Rốt cuộc cậu ta đã làm gì trong phòng tắm vậy hả?
Sơ Tranh đưa tay sờ trán anh: “Sao lại lạnh như này?”
Tô Tửu mờ mịt lắc đầu: “Không biết”
Sơ Tranh điều chỉnh nhiệt độ cho tăng lên một chút, Tô Tửu thoải mái yên tâm nằm, cô hoàn toàn không biết anh cố ý làm ướt quần áo, cộng thêm nước tắm có nhiệt độ không đúng.
Mình có làm gì đâu...
Cả đời này cơ hội mình gặp cô ấy thực sự đều là tình cờ.
Cho nên mình càng phải chủ động hơn nữa!
Ánh sáng trong phòng khá tối, gần như chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.
“Sơ Tranh.”
Tô Tửu đột nhiên gọi cô.
“Ừ.” Sơ Tranh hiển nhiên cũng không ngủ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của anh.
“Anh thích em.” Tô Tửu ngẩng đầu, mắt nương theo tia sáng nhàn nhạt nhìn cô: “Chúng ta có thể hẹn hò không?”
Không thể.
【 Chị gái nhỏ, phải làm ngược lại mới đúng a!】
“Có thể.” Hẹn hò thì tính là cái gì! Có thể!
Tô Tửu đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã mừng rỡ như điên: “Em cũng thích anh sao?”
“Không.”
“....” Vừa mới hưng phấn được một lúc thì Tô Tửu đã lại bị dội cho một thùng nước đá, tay chân đều trở nên cứng đờ: “Vậy em.. tại sao lại đồng ý?”
“Cậu muốn vậy.” Cho nên cô mới đồng ý, tất cả vì thẻ người tốt!
Tô Tửu trầm mặc trong giây lát: “Vậy về sau em có thích anh không?”
Sơ Tranh hé miệng, nhưng mười mấy giây sau mới nhàn nhạt trả lời: “Không biết.”
Tô Tửu dùng sức cắn môi dưới, cô ấy không phải là đã đồng ý hẹn hò với mày rồi sao? Mày không nên đòi hỏi quá nhiều... Tô Tửu, mày phải kiềm chế lại.
“Em thử thích anh xem, được không?” Tô Tửu ôm cổ Sơ Tranh, dịu dàng nói: “Anh sẽ ngoan mà.”
Sơ Tranh: “...”
Không khí trong phòng lâm vào tĩnh ắng.
Ánh mắt Sơ Tranh dừng trong bóng đêm, mờ mịt nghĩ, thích... Là cái gì? Cô còn chưa học qua cái này nữa, có giáo trình không?
Một lúc lâu sau, Sơ Tranh kéo cổ tay Tô Tửu xuống, xoa xoa đầu anh: “Ngủ đi.”
“Hôn anh một cái.”
“Tôi ra sofa ngủ.” Sơ Tranh đứng dậy.
“Không cần hôn nữa.” Tô Tửu vội vàng giữ chặt cô:“Anh ngủ.”
Nhưng vào lúc Sơ Tranh quay về nằm, Tô Tửu liền nhanh chóng hôn lên khóe miệng cô một cái: “Chúng ta đang hẹn hò, hôn môi là chuyện bình thường, nếu em từ chối, anh sẽ đau khổ.”
Tô Tửu nhanh nhẹn ôm cô nói liến thoắng.
“Vậy chia tay.”
“....”
Không hôn thì không hôn!
-
“Rạng sáng bốn giờ ngày hôm nay, một nữ diễn viên họ Liễu đã tử vong, vụ việc bị nghi ngờ là do nảy ra xung đột với tội phạm giết người lẩn trốn, tại sao hai bên lại có quan hệ, chuyện đang được điều tra làm rõ...”
Tô Tửu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, trên TV đang phát tin tức, hình ảnh kia đúng là kho hàng ở đường Sơn Hải.
Ở đó cảnh sát đang ra ra vào vào, tình hình có chút hỗn loạn.
Tô Tửu trố mắt xem hết bản tin, đã chết?
Liễu Mạn Mạn đã chết, bọn bắt cóc cũng đã chết hai người... số còn lại đều đã chạy thoát.
Sơ Tranh không ở trong phòng, Tô Tửu chỉ tìm được một bộ quần áo sạch sẽ và một đôi giày, anh bấm số gọi điện cho Sơ Tranh, người nhận điện thoại lại là nhân viên công tác của đoàn làm phim, nói cô đang quay phim, tạm thời không nghe điện thoại.
Tô Tửu thay quần áo khác, đến thẳng đoàn làm phim tìm cô.
Sơ Tranh vừa mới quay xong, cầm di động, màn hình dừng lại ở giao diện trò chuyện, có vẻ như định gửi tin nhắn trả lời.
“Bảo bối.”
Ngón tay Sơ Tranh run run vài cái, mặt không biểu cảm liếc về phía Tô Tửu: “Cậu vừa gọi tôi là gì?” Đây là cách xưng hô kiểu quỷ quái gì thế? Người thành phố đều đáng sợ như vậy sao?
“Bảo bối.” Tô Tửu đáp 1 tiếng rồi lập tức lảng sang chuyện khác: “Em đã nghe bản tin chưa? Liễu Mạn Mạn chết rồi, hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân.... Bảo bối à, em...”
Chết thì chết, bớt đi một mớ phiền phức, đúng ý bà đây lắm.
Từ từ đã..
Sơ Tranh: “Tôi làm sao cơ?”
Tô Tửu kéo cô sang chỗ khác, mặt lộ vẻ lo lắng: “Cảnh sát có thể nghi ngờ em không?”
“Liên quan gì đến tôi?” Sơ Tranh tỏ vẻ không thể hiểu được.
“Chuyện đêm qua...” Cô bảo bọn bắt cóc đó lừa Liễu Mạn Mạn đến, nhẽ không phải cô sai bọn chúng làm vậy sao?
“Tôi chỉ bảo bọn chúng dạy dỗ cô ta một chút, còn việc cô ta chết như nào, không liên quan đến tôi.”
Cô đúng là muốn làm ngoẻo Liểu Mạn Mạn, nhưng giữa lúc đó tự nhiên Vương Giả hét lên một tiếng chói tai, màng bảo vệ bị nó mạnh mẽ phá tan, bảo cái gì mà cơ chế khẩn cấp, nó có quyền ngăn cản cô làm ra hành vi sai lầm, không cho nhiệm vụ thất bại.
Sơ Tranh tỏ vẻ: “???”
Vương Cẩu Đản thế mà lại có thể phá vỡ bỏ chặn!
Thế thì chặn để làm gì?
Đùa nhau à?
Tâm tình Của Vương Giả lúc đó đại khái là có chút phức tạp, trọng điểm là đây sao? Là đây sao?
Thế nhưng Vương Giả vẫn phải nhanh chóng tốt bụng giải thích, đây là 1 cơ chế khẩn cấp, mỗi vị diện có thể sử dụng 3 lần, mỗi lần kéo dài 3 giờ.
Tô Tửu: “Thật sự?”
“Ừ.”
Tô Tửu thở phào, nói: “ Không có gì thì tốt... Bảo bối, chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa nhé? “
“Ăn cơm hộp?”
Tô Tửu: “...” Mấy lần trước em đều đưa anh đi ăn mấy khách sạn 5 sao, sao bây giờ tự dưng lại kêu anh đi ăn cơm hộp? Hẹn hò rồi liền không coi trọng anh nữa sao?!
“Ừ, được.” Tô Tửu ngoan ngoãn đồng ý.
“Không được gọi tôi là bảo bối. “ Nghe cứ như là cô chưa cai sữa, làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô.
“Được rồi bảo bối.”
“....”
Nhân viên công tác A đi ngang qua: “....” Tôi không nhìn thấy gì cả, quá cmn ngược rồi.
Do sức ép từ truyền thông, phía chính phủ bắt đầu tham gia thăm dò hiện trường, điều tra manh mối.
Cuối cùng xác nhận là do Liễu Mạn Mạn liên hệ với đám tội phạm đó trước, còn về việc muốn làm gì thì họ tạm thời chưa điều tra ra.
Căn cứ vào hiện trường, hẳn là do hai bên nổi lên xung đột, Liễu Mạn Mạn bị đâm ba nhát, trong đó có một dao đâm trúng chỗ hiểm, mặt khác, hai kẻ giết người còn lại cũng có vết thương do dao gây ra, nhưng một người là do té ngã, đập đúng vào gáy nên mất mạng.
Cho nên đây cũng là hậu quả xung đột lẫn nhau mà ra.
Những kẻ còn lại đang lẩn trốn thì bọn họ sẽ mau chóng tróc nã điều tra.
Dấu vết Sơ Tranh mang theo vệ sĩ đến đã bị xóa sạch không còn một mống.
【Chị gái nhỏ, có phải chị đã làm gì đó sau lưng em không?】 Vương Giả thật sự rất hoài nghi, sau khi nó sử dụng cơ chế khẩn cấp, sẽ phải mất ngủ đông trong một khoảng thời gian 12 tiếng.
Trong thời gian này chị gái nhỏ có làm gì, nó sẽ không thể nào biết được.
Chuyện này tuyệt đối không thể để chị gái nhỏ biết!
“Không làm gì cả.”
【...】Vương Giả hoàn toàn không tin, chị gái nhỏ nghiêm trang phủ nhận chuyện mình làm cũng không phải là lần đầu, nên hoàn toàn chẳng có độ tin cậy chút nào.
“Mi hoài nghi ta?” Chuyện này thật sự không liên quan đến cô! Cô mà là loại người này sao? Phải không? Cô không phải!
【.....】 Chị có bị hoài nghi hay không, trong lòng chị còn không rõ sao? 【 Chị gái nhỏ, em chỉ lo lắng là chị sẽ phá hỏng nhiệm vụ, ngược lại sẽ gây tổn hại tới chị, chị cũng không muốn vậy phải không? 】
“Nếu thật sự là do ta làm, thì hiện tại cũng tổn hại rồi.” Sơ Tranh bình tĩnh nói: “Mà bây giờ thì có hại gì chưa?”
Vương Bát Đản thế mà lại đang nghi ngờ cô! Niềm tin giữa người và cẩu... Không phải, giữa người và hệ thống đâu rồi! Thiếu nghiêm khắc!
【....】 Chị gái nhỏ thật đáng sợ.
Vương Giả lẳng lặng offline.