Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 37: Chương 37: Nữ thần quốc dân (6)




Edit: Trầm Mê Nam Sắc - tuyetvoi_

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

============================

Sơ Tranh thay đồ diễn xong xuôi rồi bước ra ngoài. Liễu Mạn Mạn chuẩn bị xong từ trước nên đã ở đây.

Vừa nhìn thấy Sơ Tranh đến, khóe mắt cô ả khẽ lóe lên một tia sung sướng khi người khác gặp họa, nhưng rất nhanh cô ta đã thu liễm lại.

“Các bộ phận chuẩn bị.”

Nhân viên đoàn làm phim lập tức đi ra ngoài khung hình. Nếu là cung yến thì tất nhiên mọi người đều sẽ ngồi, Sơ Tranh cũng ngồi ở đằng trước. Thân là nữ thứ ba, Liễu Mạn Mạn cũng được sắp xếp ngồi cạnh cô.

Trong điện bắt đầu nổi lên âm hưởng của đàn sáo, nhóm vũ nương nhẹ nhàng nhảy múa.

Sơ Tranh là một tướng quân, dù khoác trên mình trang phục nhi nữ thường tình nhưng tư thế vẫn thập phần phóng khoáng, dù Hoàng đế có trêu đùa nàng vài câu, Sơ Tranh cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

“Nghe nói thiên kim của Khương gia có vũ kĩ khiến người người thán phục, không biết hôm nay liệu có cơ hội được chứng kiến cho thỏa lòng hay không?”

Trong đám triều thần bỗng có người lên tiếng.

Thiên kim nhà Khương gia này cũng chính là vai nữ thứ ba mà Liễu Mạn Mạn thủ vai.

Nàng muốn được gả cho nam chính, nên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là ngượng ngùng đứng dậy, tỏ vẻ cũng nguyện ý thể hiện tài năng.

Nhưng ngay khi Liễu Mạn Mạn bước ra ngoài, vạt váy dài ở phía sau bỗng nhiên bị kéo căng, làm cả người bị mất khống chế ngã sấp mặt xuống.

Nàng ta đập đầu xuống sàn đất đến rách cả da, cả bàn tay và đầu gối cũng đều trầy trụa đau rát.

Liễu Mạn Mạn còn chưa có kịp kêu ra tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh vang lên: “Đi đường mà cũng không xong thì còn đòi nhảy múa cái gì, mau dẫn đi bôi thuốc, đừng có ở đây làm xấu mặt nữa.”

Đạo diễn đần thối cả người, này... Kịch bản... có viết như thế đâu???

Không chỉ có đạo diễn đờ đẫn mà ngay cả những người khác cũng ba ngơ theo, thế nhưng phim trường cũng không vì thế mà rối loạn.

Hơn nữa lời thoại của Sơ Tranh cũng rất phù hợp với nhân vật. Trong kịch bản, gia tộc của nàng và Khương Gia vốn bất hòa, trước buổi cung yến này còn xảy ra mâu thuẫn.

Hoàng đế cũng không thể chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt nàng, dù sao thiên kim của Khương Gia cũng đã bị thương đến chảy máu, Sơ Tranh diễn như vậy còn xem như có quan tâm.

Hợp tình hợp lý, ngoại trừ game over có chút nhanh thì còn lại hoàn toàn không ảnh hưởng gì.*

(*không có mao bệnh: ý khẳng định chính là có bệnh.)

Đạo diễn nhanh chóng nhường đường cho thị vệ ở bên cạnh đi vào kéo người ra.

Liễu Mạn Mạn cả người đần ra như ngỗng, đến tận khi rời khỏi khung hình rồi cô ta mới phản ứng lại được: “Đạo diễn! Kịch bản không phải như thế, vừa rồi có người vào giẫm váy tôi nên tôi mới bị ngã!”

Đúng vậy, chính là có người giẫm váy của mình.

Ở gần cô nhất chính là cô ta, chắc chắn là cô ta làm.

“Chuyện này, cô cứ đi bôi thuốc trước đi.” Đạo diễn hiển nhiên không có ý định giải oan cho cô, để nhân viên công tác đưa cô đi.

“Đạo diễn, có người cố ý giẫm váy của tôi mà.”

Đạo diễn xua xua tay, ra hiệu đừng có ồn ào nữa.

Liễu Mạn Mạn không phục, muốn giải thích cho bản thân, phó đạo diễn vẫn còn nhớ đến phần tình cảm trước đó nên cũng đưa cô đi ra ngoài.

Cô chỉ là một diễn viên phụ thứ ba, dù cho làm ầm lên thì người thiệt thòi vẫn là cô, nói không chừng còn kéo theo cả mình liên lụy cùng.

“Anh kéo tôi làm gì?” Liễu Mạn Mạn tức đến đỏ bừng mặt.

“Rõ ràng đạo diễn đã mặc kệ rồi, còn náo loạn lên nữa thì người thiệt cũng chỉ là cô thôi.” Phó đạo diễn nói.

“.... Vậy cảnh diễn của tôi thì phải làm sao?” Đạo diễn thì cô không đắc tội nổi, Liễu Mạn Mạn ấm ức nhìn về phó đạo diễn.

Đối với nhân vật cô đóng trong bộ phim này mà nói thì cảnh diễn này tương đối quan trọng.

Kết quả thì sao, con khốn kia chỉ nói một câu, cô đã ngay lập tức bị đuổi ra ngoài?

Phó đạo diễn thừa dịp không có ai chú ý đến chỗ này bèn vươn tay xuống vỗ cặp mông đầy đặn của Liễu Mạn Mạn: “Yên tâm, anh sẽ nghĩ cách tranh thủ cho emthêm vài cảnh.”

“Thật không?”

“Đương nhiên, chỉ cần...”

Phó đạo diễn nháy mắt ra hiệu, ý muốn nói “em hiểu mà“.

Trong lòng Liễu Mạn Mạn thì ghê tởm phỉ nhổ nhưng trên mặt vẫn vờ nũng nịu: “Biết ạ.”

Liễu Mạn Mạn quay lại nhìn phía máy quay bên kia, oán độc tràn ra trong ánh mắt.

Khốn kiếp!

Lát nữa thì “đẹp mặt” nhé!

Nghĩ như thế làm tâm tình Liễu Mạn Mạn cũng tốt lên, nhưng rồi chờ cho đến tận khi quay xong, phía bên kia cũng chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.

Sao lại không có chuyện gì được?

Không thể nào...

Lúc đó Liễu Mạn Mạn không dám làm hỏng quá nhiều vì sợ người khác phát hiện ra. Chẳng lẽ cô ta may mắn vậy sao? Trong cảnh quay có bao nhiêu động tác mạnh thế mà vẫn không đứt?

Chờ Sơ Tranh diễn xong, Liễu Mạn Mạn ngay lập tức đi đến chất vấn: “Ban nãy là cô cố tình đúng không!”

Sơ Tranh cởi xuống chiếc áo khoác ngoài nặng trịch, tiện tay ném xuống trên ghế, vén tay áo lên để lộ ra cánh tay trắng nõn.

“Chuyện ban nãy là chuyện gì?” Giữa thời tiết oi bức này, giọng nói của cô cất lên phảng phất như suối nước trong rừng rậm, mang theo từng tia từng tia lạnh lẽo.

“Cô cố tình biến tôi thành trò cười không quay được cảnh này.” Liễu Mạn Mạn nói: “Là cô hại tôi té ngã!!”

Sơ Tranh chỉ lướt nhìn cô ta một cái, bình thản phủ nhận, “Không phải.”

Tự ngã còn lắm chuyện!

Thấy ta hiền nên định bắt nạt à!

“Không phải cô thì còn ai?” Liễu Mạn Mạn không tin: “Chuyện cô dám làm mà không dám nhận à?”

“Không phải tôi.” Cứ không nhận đấy, làm gì được nhau! Cắn ta à!

Sơ Tranh đi về phía đạo diễn ở đằng kia, Liễu Mạn Mạn cũng theo sau.

“Còn theo nữa, tôi đánh cô.” Sơ Tranh xoay người lại uy hiếp.

Liễu Mạn Mạn: “...”

Có lẽ là nhớ lại lúc trước ở trong phòng trang điểm đã bị cô đánh cho ngất xỉu, vẻ mặt Liễu Mạn Mạn lập tức cứng đờ, sững sờ đứng ngây tại chỗ.

Khốn kiếp! A a a! Cố Sơ Tranh! Đồ tiện nhân! Tiện nhân!!

Mấy ngày sau đó, Liễu Mạn Mạn không ngừng bày trò âm mưu, nhưng mỗi lần đều bị Sơ Tranh trả đũa ngay tại chỗ.

Thế thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả một chút chứng cứ để bắt Sơ Tranh, cô ta cũng không có, cứ như thật sự Sơ Tranh chưa từng làm bất cứ gì cả.

Càng tức điên người hơn là, Sơ Tranh còn im ỉm cắt mất cảnh diễn của cô.

Mà mỗi lần tìm đạo diễn, vẻ mặt đạo diễn cũng đều là “Ta cảm thấy tống cổ cô đi như vậy cũng khá hợp lý.”

Liễu Mạn Mạn có khổ mà lại không thể nói, bị chà đạp giày vò cho rõ thảm, lúc này mới biết điều mà ngoan ngoãn thành thật.

-

“Tô Tửu, buổi tiệc này cậu không muốn đi cũng phải đi!”

Người quản lí cầm thiệp mời ném lên người chàng trai, anh cúi gằm mặt, chẳng hề nhúc nhích.

Người quản lí chống nạnh mắng sa sả: “Tôi đúng là đen đủi tám kiếp mới làm người dẫn dắt cho cậu. Cậu nói cậu có cái gì hay mà giờ còn bày đặt ngang bướng. Cậu đã dấn thân vào cái vòng luẩn quẩn này, ai mà chẳng như ai? Cứ cho là cậu có tài hoa hơn người đi, nhưng vậy thì sao nào? Cậu muốn nổi tiếng, thì cũng cần có chỗ dựa, có hậu đài. Không có mấy điều này à? Thế thì đến cả cái rắm cậu cũng không bằng!”

“Trong buổi tiệc lần này sẽ có không ít người trong giới đến, tôi nói cho cậu biết, cậu phải đi!”

Người quản lí chém đinh chặt sắt nói xong, cũng mặc kệ chàng trai có phản ứng gì, đóng sầm cửa lại đi ra ngoài.

Chờ trong phòng an tĩnh lại, chàng trai mới nhặt tấm thiếp mời kia lên.

Không có xuất thân...

Không có chỗ dựa...

Vậy chỉ có thể bị người khác chà đạp?

A....

Đến ngày diễn ra buổi tiệc, dù cho Tô Tửu không tình nguyện thì vẫn bị người quản lí bắt đến.

Người người ở đây đều ăn mặc xa hoa xinh đẹp, nhưng thật ra từ tận trong xương cốt đều đã thối nát mục rữa, linh hồn của bọn họ đều đã bốc mùi hôi kinh tởm, làm cho ai cũng phải buồn nôn.

“Tô Tửu, đến đây với tôi.”

Người quản lí lôi kéo hắn đi đến cạnh một nguoiwf phụ nữ.

Thời điểm Tô Tửu đảo mắt lướt qua đám người, bỗng trông thấy dáng vẻ của một cô gái quen thuộc, cô đứng ở một bên, giữ khoảng cách tách ra khỏi đám người, nét mặt lãnh đạm mà nhìn... mình?

Cô ấy đang nhìn mình.

Tô Tửu biết gương mặt này của mình rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu không thì cũng đã chẳng dẫn đến tình cảnh như bây giờ.

Lại là một người bị thu hút bởi gương mặt này sao?

Tô Tửu rũ mắt, biểu hiện như một con rối đối mặt với những người này, hắn hoàn toàn không phản ứng đáp lại bất cứ điều gì.

Người quản lí bắt đầu bực bội, bấu Tô Tửu mấy lần: “Tô Tửu, cậu đừng có mà không biết tốt xấu! Cao tiểu thư đang nói chuyện với cậu đấy!”

“Ài, không sao mà.” Người phụ nữ mặc bộ váy đỏ đứng đối diện khẽ cười, nói: “Chính vì hắn như vậy tôi mới thích đó.”

Người quản lí cười làm lành: “Vậy... hai người trò chuyện thêm nhé, tôi xin phép có chút chuyện không thể tiếp được.”

Cao Tuyết Vân gật đầu, trước khi rời đi người đại diện còn cố ghé sát vào tai Tô Tửu uy hiếp: “Tô Tửu, cậu đừng có lại đắc tội với Cao tiểu thư, nếu không chắc chắn cậu sẽ không còn đường xoay người đâu!!”

Bàn tay để bên người Tô Tửu dần siết chặt lại.

====================

Các thím a~~~~~

Mau đến làm Beta mí Edit nhà ta nạ (о”∀”о)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.