Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Điện hạ, không phải ngài lưu lại mật chỉ thoái vị sao?” Sắc mặt Carlo không nhìn ra chút gì dị thường, rất vô tội nói: “Giao trách nhiệm cho ta dẫn đầu Huyết tộc, trên mật chỉ đã viết rõ ràng, huyết ấn của ngài cũng ở trên đó.”
Huyết ấn cũng giống như ấn giám của nhân loại.
Nhưng khác biệt với ấn giám ai cầm cũng có thể ấn.
Huyết ấn của Huyết tộc là lấy máu của chính mình để làm ấn, chỉ có bản thân Huyết tộc mới có thể sử dụng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao dù Huyết tộc hoài nghi, nhưng lại không cách nào phản bác.
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: “Chuyện này, hỏi Hạ Từ thì sẽ rõ.”
Vì sao nguyên chủ lại lưu lại cái huyết ấn kia?
Cũng là vì Hạ Từ.
Bởi vì Hạ Từ muốn đến thế giới loài người, chuyện này lúc đầu không được cho phép, thế nhưng Hạ Từ dùng dăm ba câu, liền dỗ dành được nguyên chủ.
Hạ Từ là nhân loại, làm sao có thể tùy tiện ra vào.
Cho nên nguyên chủ cho cô ta một cái huyết ấn.
Nếu như nguyên chủ là đàn ông, vậy Hạ Từ chính là ánh trăng sáng trong lòng cô ấy, cái loại mà nói câu gì cũng sẽ được đồng ý ấy.
Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nguyên chủ lại thích Hạ Từ như vậy.
Cô ấy đối với Hạ Từ cũng không có những khác tình cảm, chỉ là đặc biệt thích cô ta.
Giống như trúng tà vậy.
Chẳng lẽ Hạ Từ còn biết cả tà thuật gì đó nữa?!
Dáng dấp đẹp đúng là không giống nha.
Sơ Tranh bên này tàu hỏa chạy đầy đầu, bên kia Hạ Từ đã bị người kéo lên.
Hạ Từ sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói: “Điện hạ, ta không rõ, ngài chỉ để lại mật chỉ, ta cũng không biết là vì sao. Ngài bảo ta đi theo Carlo đại nhân...”
Hạ Từ và Carlo ăn ý ấn định, là Sơ Tranh tự mình lưu lại mật chỉ, bọn họ chỉ dựa theo mật chỉ mà làm việc.
“Điện hạ, rốt cuộc ngài sao thế?”
Cuối cùng, Hạ Từ còn dùng vẻ mặt khổ sở nhìn cô.
Sơ Tranh: “...”
Thật là phiền phức!
Có thể xử lý được không?!
Tại sao ta lại chạy đến nơi này chịu tội chứ!
“Không phải điện hạ tự mình lưu lại, chẳng lẽ thân vương Carlo có lá gan lớn như vậy, dám giả mạo?”
“Mật chỉ vốn đã rất kỳ quái, thân vương Carlo giả mạo cũng không phải không được.”
“Vậy huyết ấn thì sao?”
“Cái này...”
Huyết tộc trong đại sảnh đều có các cái nhìn khác nhau.
Trái lại là Carlo, thế mà lại rất trấn định, không lộ ra chút bối rối nào.
Sơ Tranh cảm thấy chắc chắn hai con chó điên này còn có hậu chiêu.
Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, ngân tuyến dán vào mặt đất, nhanh chóng kéo dài ra ngoài.
“Điện hạ, xin hỏi mật chỉ là ngài lưu lại sao?” Một Huyết tộc cả gan chất vấn.
Sơ Tranh bưng tư thái cao lãnh: “Không phải.”
Huyết tộc kia lại hỏi: “Vậy huyết ấn thì sao?”
“Các ngươi đã cẩn thận nhìn qua huyết ấn kia chưa?” Sơ Tranh hỏi lại.
“Chuyện này...”
Bọn họ ngược lại không cẩn thận nhìn qua.
Mật chỉ bọn họ cũng chỉ nhìn qua, chứ không chạm vào.
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, ánh mắt rơi trên hư không, không nhìn bất kỳ một ai: “Huyết ấn không nhất định là viết xong mật chỉ mới lưu lại, cũng có thể là huyết ấn tồn tại trước, mật chỉ được viết lên sau.”
Nguyên chủ chỉ từng cho Hạ Từ một cái huyết ấn.
Lúc ấy bởi vì thuận tay, cho nên dùng gấm lụa để viết.
Cô nhớ kỹ tấm gấm lụa ấy không lớn.
Trong mật chỉ có không ít nội dung, huyết ấn liền chiếm cứ non nửa vị trí, chữ viết nhất định sẽ bao trùm trên huyết ấn.
“Mật chỉ đâu?” Sơ Tranh hỏi Hạ Từ: “Lấy ra xem là biết.”
Đáy lòng Hạ Từ siết chặt.
Theo bản năng nhìn về phía Carlo bên kia.
Carlo trấn định nói: “Điện hạ, coi như huyết ấn tồn tại trước nội dung của mật chỉ, cũng không thể chứng minh được điều gì.”
“Ừ, cho nên lấy ra đi.” Sơ Tranh bình tĩnh gật đầu.
Cái thái độ bình thản này của Sơ Tranh, ngược lại làm đáy lòng Carlo rất bất an.
Nếu như cô chỉ vào y, nói y là hung thủ, thì y cũng không lo lắng bất an như thế.
“Thân vương Carlo, nếu điện hạ đã bảo ngươi lấy ra, thì hãy lấy ra đi.” Bruno nói: “Hay là nói ngươi sợ bại lộ tội ác của mình?”
Carlo trầm mặt: “Thân vương Bruno, lời này không nên nói lung tung, ta chỉ dựa theo lời điện hạ nói mà làm việc, sao lại là tội ác?”
Sơ Tranh dữ dằn nói: “Có hay không, chính ngươi rõ ràng, đừng nói nhảm, lấy ra.”
Ồn ào mãi không dứt.
Ai thèm nghe ngươi ồn ào chứ!
Carlo: “...”
Huyết tộc: “...”
Hình như điện hạ... Trở nên có chút hung dữ?
...
Mật chỉ được Carlo giao ra, Sơ Tranh mở ra nhìn một chút...
Đây là chữ viết kiểu bơi chó sao?
Nguyên chủ thuộc trường phái gà bới à?
Cái mật chỉ này không phải nguyên chủ viết, nhưng chắc chắn đối phương bắt chước chữ viết của nguyên chủ.
Hoàn toàn xem không hiểu!
Viết thứ đồ chơi gì ấy!!
Sơ Tranh hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc quét từ đầu đến đuôi, sau đó trấn định đưa cho người bên cạnh.
Bruno vốn định nhận lấy, ai ngờ Tô Cực lại nhanh hơn một bước.
Giống như chó săn nhận lấy mật chỉ.
Bruno: “...” Tên nghiệp chướng này!
Tô Cực mở mật chỉ ra nhìn một chút, biểu cảm khá là quái dị, một lát sau chuyển giao cho cha già nhà mình.
Bruno hừ lạnh một tiếng, mở mật chỉ ra nhìn.
Bruno ngược lại nhìn rất cẩn thận, chủ yếu là nhìn huyết ấn.
Một lát sau, Bruno đặt câu hỏi như đã định liệu từ trước: “Thân vương Carlo, chữ viết này đều bao trùm lấy huyết ấn, chuyện này giải thích thế nào?”
Carlo giải thích: “Điện hạ nhỏ huyết ấn trước...”
“Ta không có thói quen như vậy.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Nội dung của mật chỉ nhiều như vậy, vì sao ta lại chọn một tấm gấm lụa nhỏ như thế để viết? Ta không có thói quen tự ngược.”
“...”
Carlo cứng lại.
“Điện hạ nói ta giả tạo mật chỉ, vậy ta lấy được huyết ấn bằng cách nào?” Carlo mang theo vẻ tức giận: “Điện hạ, ta không biết vì sao người lại nói như vậy, nhưng cái tội danh này ta sẽ không nhận.”
“Hạ Từ, huyết ấn ta đưa cho ngươi đâu?”
“Điện hạ, ngài đưa huyết ấn cho ta lúc nào?” Hạ Từ cực kỳ vô tội, phối hợp thêm gương mặt tái nhợt kia, ngược lại giống như Sơ Tranh cố tình gây sự.
Sơ Tranh rất muốn cho bọn họ một tràng pháo tay.
“Có lẽ ngươi không biết...” Sơ Tranh ngừng một chút, đáy lòng Hạ Từ bỗng nhiên dâng lên một chút bất an: “Mỗi một cái huyết ấn ta lưu lại, đều có ghi chép.”
Đôi mắt Hạ Từ hơi co rụt lại.
Cô ta đi theo cô nhiều năm như vậy, trông thấy cô dùng qua không biết bao nhiêu huyết ấn, làm gì có ghi chép lại?
“Điện hạ, sao ta không biết có chuyện này?” Hạ Từ siết chặt nắm đấm.
“Nếu như ngươi biết, ngươi chính là nữ vương Huyết tộc.” Sơ Tranh bày ra tư thái thanh nhã lạnh lùng: “Huyết ấn ta đưa cho ngươi đâu?”
Không biết là Hạ Từ bị hù dọa, hay là thế nào, không chú ý tới ám chỉ của Carlo.
Cô ta hơi há miệng ra: “... Ta... Ta làm mất rồi.”
“Còn nhớ rõ tại sao ta phải cho ngươi huyết ấn không?” Sơ Tranh kiên nhẫn hỏi.
“... Ngài, để cho ta ra ngoài.”
“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu: “Huyết ấn dùng để đi ra ngoài cùng với huyết ấn thường dùng cũng có sự khác biệt.”
Sơ Tranh giơ tay, vết máu trên tấm lụa bỗng nhiên lóe lên, ấn ký màu đỏ lưu động, trong nháy mắt khi ngón tay cô nhẹ nhàng giương lên, nó bay ra không trung.
Ấn ký có hình vuông, ở giữa là hoa tường vi quấn quanh đan chéo thành hình một cánh cửa.
Sơ Tranh tiện tay vẽ xuống một cái huyết ấn khác trên không trung.
Lần này hoa văn ở chính giữa không giống.
Nói thật, nếu như nhìn không kỹ thì xác thực sẽ không phân biệt được sự khác nhau giữa hai huyết ấn này...
Huyết tộc hai mặt nhìn nhau, cho dù là thân vương cũng có chút đần độn.
Rất nhiều thứ của nữ vương Huyết tộc điều học được từ chỗ Huyết tộc chi Vương đời trước, cho nên dù là thân vương cũng không biết được chi tiết trong đó.