Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Truyện được đăng trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!
Ở điển lễ kế thừa, Carlo và Hạ Từ dùng lý do thoái thác, đẩy chuyện mật chỉ thoái vị sang cho cô, có trăm ngàn chỗ hở.
Mà bọn họ nhìn qua cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Sơ Tranh liền suy đoán có lẽ bọn họ còn có hậu chiêu.
Không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng Thánh đàn.
Nếu như thật sự để Huyết tộc nhận định, là cô đánh chủ ý lên Thánh đàn.
Thì cho dù cô là nữ vương của Huyết tộc, cuối cùng có lẽ cũng phải tiếp nhận tam đường hội thẩm, kết quả là gì thì chưa nói trước được.
Cho nên cô thả ngân tuyến ra.
Không nghĩ tới thật sự có mờ ám.
Có người chuẩn bị vu oan cho cô nha.
Có lẽ Carlo không biết cô có xuất hiện hay không, cho nên cũng không chuẩn bị chứng cứ kĩ càng ngay từ đầu.
Mà là sau khi cô xuất hiện, mới sai người đưa tới.
Kết quả bị Tô Cực bắt tại trận.
...
Sách xuất hiện trong gian phòng của Hạ Từ, trước đó Carlo còn có ý đồ mưu phản, Carlo muốn giải thích, nhưng bị Sơ Tranh bác bỏ.
Ta không nghe ngươi đừng nói chuyện giam lại.
Một dây chuyền mệnh lệnh được ban xuống.
Huyết tộc bên phe Carlo tất nhiên không hài lòng, muốn tranh luận với Sơ Tranh.
“Các ngươi muốn làm nữ vương?”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi bọn họ.
“... Không dám, điện hạ.”
“Có ý kiến với quyết định của ta?” Mấy con chó điên này sớm phải nhốt lại, nếu không phải có nhiều người như vậy, thì sao có thể để các ngươi nhảy nhót lâu như thế.
Nhiều người đánh nhau rất phiền phức nha...
“Điện hạ, thân vương Carlo...”
“Hắn cũng bắt lại.” Sơ Tranh phân phó Tô Cực: “Ai cầu tình cho bọn họ, bắt hết.”
“Điện hạ!” Có Huyết tộc tức giận nói: “Ngài không thể làm thế! Thân vương Carlo không liên quan gì tới chuyện này!”
“Vì sao ta lại không thể, ta không phải là nữ vương sao?” Sơ Tranh giọng điệu bình thản: “Ta đương nhiên có thể.”
“Ngài có chứng cứ không?”
“Hắn đều đã mưu phản ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn cần chứng cứ? Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều mù lòa và ngu xuẩn chắc?”
“...”
Tất cả Huyết tộc: “...”
Tại sao lại kéo bọn họ vào.
Sơ Tranh bưng tư thái lạnh lùng của nữ vương “ta nói cái gì thì chính là cái đó, ta muốn làm gì thì ta làm”, nhanh chóng giải quyết xong đám người này.
Chúng Huyết tộc, trước đó bị Carlo và Thánh đàn hấp dẫn lực chú ý, lúc này kịp phản ứng, bỗng nhiên phát hiện, điện hạ của bọn họ đã quyết đoán hơn quá khứ rất nhiều.
Nếu như là trước kia.
Thì không biết chuyện này sẽ kéo dài đến bao lâu.
Carlo và Hạ Từ bị giam giữ.
Bruno có chút buồn bực, vốn cho rằng mình có thể đại triển thân thủ, kết quả sao lại chưa làm được chuyện gì hết?
“Điện hạ, chuyện thân vương Carlo, ngài định xử lý như thế nào?” Có thân vương tới hỏi.
“Xử lý.” Sơ Tranh thốt ra.
“...” Khóe miệng đối phương giật một cái: “Điện hạ, Carlo là thân vương.”
Ý tứ chính là, không thể tùy tiện xử lý.
Cho dù cô là nữ vương cũng không được.
Huyết tộc phạm tội, tất nhiên sẽ có thẩm phán chuyên môn xử lý.
Sơ Tranh: “...” Cho nên cái chức nữ vương này chỉ để làm màu cho đẹp thôi sao?
“Hạ Từ đi theo ngài nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại ẩn chứa dã tâm thế này, lúc trước ta đã từng nhắc nhở điện hạ, không thể tin tưởng nhân loại.”
“Huyết tộc có thể tin?” Carlo còn đứng sờ sờ ra đó kìa.
“...”
Không thể trò chuyện nổi nữa!
“Điện hạ, xe tới.” Tô Cực gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh xoay người rời đi, Tô Cực thay cô mở cửa xe.
Lucy ôm thiếu niên kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng trong xe.
“Đại nhân...” Thiếu niên hô nhỏ một tiếng.
Lucy lập tức buông cổ tay thiếu niên ra: “Làm đau ngươi rồi?”
“Không có... Không có.” Thiếu niên sợ hãi nhu nhược.
“Thật sự là một chút cũng không giống.” Lucy không rõ ý vị nói một tiếng.
Sau khi trở về thiếu niên liền bị Lucy vứt bỏ, thiếu niên hoảng sợ e ngại, rồi sợ hãi cầu xin cô ta, nhưng càng như vậy, Lucy càng thấy chướng mắt.
“Dẫn đi.”
Cô ta không nhịn được phất tay.
Huyết tộc lập tức kéo lấy thiếu niên rời đi.
Lucy đứng trước gương, nhìn người xinh đẹp vũ mị bên trong, lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh.
“Đại nhân, chuyện ngày hôm nay, có thuận lợi không?”
“Ngày hôm nay nha...” Đầu ngón tay Lucy sờ lên cánh môi đỏ: “Rất thú vị.”
“Đại nhân, không biết có gì thú vị?”
“Điện hạ trở về, Carlo bị giam lại, ngươi nói có thú vị hay không.”
Điện hạ trở về rồi?
“Không phải điện hạ thoái vị...”
“Thoái vị?” Lucy bật cười: “Vị trí Vương của Huyết tộc, ai sẽ nhường lại một cách đơn giản như vậy.”
Cho nên căn bản cũng không phải thoái vị gì đó.
“Chuẩn bị lễ vật, chúng ta đi bái phỏng điện hạ.” Lucy có chút si mê nhìn người trong gương.
Người kia sao lại không thích cô ta chứ?
“Đại nhân, lúc này...” Huyết tộc đằng sau có chút chần chờ.
Điện hạ vừa trở về, lại là thời điểm như vậy, đi qua bái phỏng cũng không phải cử chỉ sáng suốt.
Mỹ nhân trong gương, ánh mắt tĩnh mịch nhìn hắn qua tấm gương.
Huyết tộc đằng sau cúi đầu xuống: “Dạ.”
...
Sơ Tranh chuyển từ lâu đài cổ của Bruno về nơi mình ở.
“Điện hạ đồng ý cho con ở nơi này?” Bruno tâm tình bất định nhìn tên nghiệp chướng nhà mình.
“Đương nhiên, bằng không thì con dám ở loạn sao?” Tô Cực buồn cười.
“Con...” Bruno tức gần chết: “Con không thể nói chuyện với ta một cách đàng hoàng được hả?”
“Không dám, ngài là thân vương nha.” Tô Cực quái gở trào phúng.
“...” Ngươi còn biết ta là thân vương!
“Không có việc gì thì con đi vào trước đây, điện hạ còn đang chờ con đấy.”
“Con đứng lại đó cho ta!”
Tô Cực đi cực nhanh, làm Bruno tức giận đến sắp thổ huyết.
Sao ông ta lại có một tên nghiệp chướng như thế này cơ chứ!
...
Chức Không được an trí trong một căn phòng, mặc dù biết cô là nữ vương điện hạ, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy những thứ này, Chức Không vẫn còn có chút mờ mịt.
Hắn đi quanh gian phòng một vòng, đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống phía dưới.
Vừa vặn nhìn thấy Tô Cực làm Bruno tức giận đến giơ chân.
Huyết tộc...
Hóa ra bọn họ cũng có những gút mắc như thế này.
Trong nhận biết của nhân loại, đại khái Huyết tộc chính là loại động vật máu lạnh chỉ biết hút máu người.
Chức Không sờ cây đao kia, giữa hai đầu lông mày lộ ra một tia ưu thương.
Cây đao này đã đi theo hắn từ khi hắn biết trên thế giới này có Huyết tộc tồn tại.
Nó giống như một bộ phận trên cơ thể mình.
Đã cứu mình vô số lần...
Tay Chức Không nắm chặt lưỡi đao.
Lúc nào hắn mới có thể báo thù cho tộc nhân của mình?
“Anh đang làm gì thế?”
Cơ thể Chức Không bị kéo một cái, đao trong tay bị đoạt đi, “loảng xoảng” một tiếng đập lên bệ cửa sổ.
“Tự sát?” Sơ Tranh nắm cổ tay hắn: “Tôi cho phép chưa?!”
Chức Không chớp mắt mấy cái, lông mi run rẩy như bánh mướm, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt: “Tôi không tự sát.”
Sơ Tranh giơ tay hắn lên: “Vậy anh đang làm gì? Đao của anh phản chủ?”
Lúc này Chức Không mới nhìn thấy lòng bàn tay của hắn bị vạch ra một vết máu.
Vừa rồi hắn nghĩ tới chuyện tộc nhân của mình, không chú ý...
Máu tươi chảy xuôi xuống, giọt trên tấm thảm, trong không khí tràn đầy hương vị thơm ngọt.
Sơ Tranh đột nhiên kéo tay hắn, cúi đầu liếm láp miệng vết thương của hắn.
Đầu lưỡi lạnh buốt đảo qua lòng bàn tay, đau đớn và ý lạnh xen lẫn, tạo thành một loại cảm giác khác thường.
Đầu ngón tay Chức Không hơi co lại, đụng phải gương mặt cô.
Gương mặt băng lãnh kia, trơn mềm như đậu hũ, đầu ngón tay xẹt qua, mềm mại tinh tế như tơ lụa.
Cô hơi rũ mắt xuống, hàng mi dài ngăn trở xảm xúc nơi đáy mắt cô.
Hình dáng của sườn mặt nghiêm túc và nghiêm túc.
Giống như cô cực kỳ quý trọng mình vậy.