Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Nhân loại bị nuôi ở đây, mục đích là để Huyết tộc uống được máu mới.
Mà Huyết tộc thích sự xinh đẹp ưu nhã, cho nên cho dù là đồ ăn, thì cũng phải có được điểm này.
Bởi vậy bọn họ cần học tập các loại nghi lễ, tận đến khi có thể hầu hạ Huyết tộc ăn, mới có thể được mang tới gặp Huyết tộc.
Hoặc là trở thành tư sủng của Huyết tộc, hoặc là... trở thành huyết nguyên, bị các Huyết tộc khác nhau hút máu.
Tô Lê bị dọa đến hai chân run rẩy, nếu không phải sợ mình lạc đàn, bị Huyết tộc đột nhiên xuất hiện ăn luôn, thì cô ấy đã sớm không đi nổi rồi.
“Phía trước là phòng học.” Người phụ nữ tóc vàng chỉ vào hành lang cuối cùng của lâu đài cổ: “Bên kia...”
“Cát An đại nhân.”
Có Huyết tộc từ đầu hành lang khác chạy đến đây.
“Phỉ Lợi Đặc trưởng lão cho mời.”
Sắc mặt của người phụ nữ tóc vàng khẽ biến.
Phỉ Lợi Đặc... cha của Ayer, trưởng lão danh dự của Ivy Gerster.
Bây giờ gọi bà ta đến, nhất định là vì chuyện của Ayer.
“Các cô theo đường cũ trở về, tôi đi một lát rồi sẽ trở lại.” Cát An quay đầu nói với Sơ Tranh: “Nếu có người hỏi các cô, thì các cô cứ nói là tôi bảo các cô trở về, sẽ không có ai làm khó dễ hai người.”
Sơ Tranh hững hờ hỏi: “Biết nói thế nào chưa?”
“... Biết.” Cát An thấp giọng đáp.
Chuyện của Ayer, tuyệt đối không thể lộ ra ánh sáng, bằng không thì bà ta cũng bị liên lụy theo.
Cát An đi theo Huyết tộc rời đi, Tô Lê lập tức mềm nhũn trên mặt đất: “Tôi... có phải tôi đang nằm mơ không!”
Sơ Tranh nhéo cánh tay cô ấy.
“A!”
Tô Lê kêu đau một tiếng, trợn tròn mắt: “Cô nhéo tôi làm gì?”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: “Đau không?”
Tô Lê ôm cánh tay: “Đương nhiên là đau!”
Sơ Tranh rút ra kết luận: “Vậy thì không phải đang nằm mơ.”
Tô Lê: “...”
Khóe mắt Tô Lê treo hai giọt nước mắt óng ánh, muốn rơi mà không chịu rơi, ngồi xổm trên mặt đất y như một cây nấm đủ tiêu chuẩn, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Cô ấy bỗng nhiên quay đầu đánh giá xung quanh, nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không chúng ta chạy đi?”
Nơi này không có ai đâu!
Vừa rồi bọn họ đi tới, cũng không gặp phải người nào.
“Nhìn thấy bên kia không?” Sơ Tranh ra hiệu Tô Lê nhìn về nơi xa.
Nơi xa là mặt biển, mênh mông vô bờ.
“Cô biết bay thì có thể chạy.” Chỗ này không phải đất liền, mà là một hải đảo, cái hải đảo này thậm chí còn không tồn tại trên bản đồ.
Có thể chạy đi đâu?
Đi ra ngoài được, nhưng có thể rời khỏi nơi này sao?
Tô Lê thất vọng ôm lấy mình: “Chẳng lẽ tôi thật sự phải chết ở đây.”
...
Tô Lê đang thương tâm, Sơ Tranh đột nhiên đi về phía bên cạnh, thấy Tô Lê còn ngồi xổm ở đó, cô quay trở lại, túm lấy cô ấy tránh sang bên cạnh.
Tô Lê theo bản năng muốn kinh hô, nhưng bị Sơ Tranh đè lại.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Tô Lê lập tức ngừng thở.
“Đại nhân, thân vương Carlo sắp cử hành thịnh điển, bên ngoài đang bận rộn, lúc này chúng ta đến đây làm gì?”
Đi phía trước là một cô gái, sườn xám màu lam bao bọc lấy thân thể tinh tế lả lướt của cô ta, đường cong uyển chuyển. Lúc đi lại, sườn xám xẻ tà, lộ ra một đôi chân thon dài, cực kỳ đáng chú ý.
“Đại nhân có việc bảo ta xử lý.” Cô gái nói một tiếng.
Người phía sau nghe vậy, nhất thời im bặt.
Bây giờ vị này chính là tâm phúc bên cạnh thân vương Carlo... Bọn họ đắc tội không nổi.
Người này không phải ai khác, chính là Hạ Từ.
“Tiểu Như, nghe nói cậu nhận được thiệp mời, có thể đi qua bên kia!”
“Không có... Là đại nhân nhà tớ nói muốn mang tớ đi.”
“Trời ạ, Tiểu Như, số cậu thật tốt...”
“Thật hâm mộ Tiểu Như.”
“Đúng vậy, Tiểu Như cậu đi, trở về nhớ kể lại cho chúng tớ nghe với, cho chúng tớ có thêm kiến thức nhé.”
“Nhất định sẽ có rất nhiều Huyết tộc và các đại nhân đi...”
Cách đó không xa, mấy nữ sinh vây quanh một nữ sinh đi tới.
Mấy nữ sinh này, không giống những người trong lâu đài cổ lắm.
Bọn họ thảo luận rất vui vẻ, không có bất kỳ sự bất mãn gì đối với vị trí của mình.
Lúc này Sơ Tranh vừa vặn ở ngay giữa hai nhóm này, trên hành lang được xây dựng các góc ngoặt, nên ngược lại sẽ không bị phát hiện.
Nhưng mà...
Quan Tiểu Như và Hạ Từ đều xuất hiện.
Không xử lý bọn họ, thì có phải quá có lỗi với bọn họ rồi không?
Hai bên rất nhanh giao nhau.
Hạ Từ chỉ liếc đoàn người Quan Tiểu Như một chút, không có ý tứ muốn dừng lại.
Mấy người Quan Tiểu Như cũng không có ý định hành lễ hay né tránh.
Hai bên đường ai người ấy đi.
Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, ngân tuyến từ trên cổ tay cô rơi xuống, quét ngang chính giữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại lúc hai người sắp đi qua nhau, thân thể Hạ Từ đột nhiên nghiêng về phía trước một cái, đụng vào người Quan Tiểu Như.
Quan Tiểu Như sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngã về phía sau.
“Hạ Từ đại nhân!”
“Tiểu Như!”
“A a a...”
“Cứu mạng!”
Trên hành lang lập tức như quỷ khóc sói gào.
Sơ Tranh thu lại ngân tuyến, khoanh hai tay trước ngực nhìn đám người lăn lóc ở phía dưới.
Tô Lê: “??” Xảy ra chuyện gì?
...
Vũ lực của Hạ Từ không lợi hại, đám người Quan Tiểu Như càng không có sức chiến đấu gì.
Trượt đến nơi bằng phẳng, đám người đó mới dừng lại.
Hạ Từ được Huyết tộc đuổi kịp đỡ dậy, đầu tóc rối bời, cả người đều choáng váng đến lợi hại.
Quan Tiểu Như nằm trên mặt đất, có lẽ cũng bị ngã đến ngu luôn rồi.
“Tiểu Như, Tiểu Như cậu không sao chứ.”
“Tiểu Như.”
Quan Tiểu Như được người ta ba chân bốn cẳng đỡ dậy.
Sau khi Quan Tiểu Như được đỡ dậy, lập tức sờ mặt mình, xác định trên mặt không có vết thương mới thở phào, sau đó tức giận trừng Hạ Từ: “Cô đẩy tôi làm gì? Tôi chọc giận cô à?”
Hạ Từ bị mất mặt như thế, tâm tình tất nhiên cũng không tốt.
“Làm càn!”
Huyết tộc lập tức quát lớn một tiếng.
Thanh âm kia làm Quan Tiểu Như sợ đến run rẩy một chút.
Hạ Từ điều chỉnh dáng vẻ của mình xong, rồi nhìn Quan Tiểu Như: “Tôi không đẩy cô.”
Vừa rồi không biết cô ta giẫm phải cái gì, mà dưới chân bỗng nhiên trượt một cái.
Thân thể hoàn toàn không theo khống chế đụng vào người khác.
“Tôi tận mắt nhìn thấy mà cô còn giảo biện?” Mặt Quan Tiểu Như đỏ lên: “Mau xin lỗi tôi!”
Huyết tộc sau lưng Hạ Từ tiến lên một bước: “Đây là Hạ Từ đại nhân...”
“Tôi chẳng cần biết cô là ai, cô đụng vào tôi, thì phải xin lỗi, đừng tưởng rằng tôi dễ bắt nạt!” Quan Tiểu Như có Huyết tộc làm chỗ dựa, cô ta mới không sợ.
“Tiểu Như.” Người bên cạnh Quan Tiểu Như kéo cô ta.
“Làm gì thế? Cô ta đụng người còn lý luận?”
“Khoan đã Tiểu Như...” Người kia vội vã cuống cuồng: “Hạ Từ, cô ta là Hạ Từ đó.”
“Hạ cái gì...” Dường như Quan Tiểu Như nghĩ đến cái gì đó, biểu cảm hơi biến đổi.
Hạ Từ, tâm phúc bên cạnh nữ vương tiền nhiệm.
Cô ta là nhân loại.
Hơn nữa còn từ Ivy Gerster mà ra.
Nhưng trước đây không lâu nữ vương điện hạ lưu lại mật chỉ thoái vị, biến mất không thấy tung tích, Hạ Từ liền theo thân vương Carlo, bây giờ cũng như lửa lớn giữa trời, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nhân loại.
Những việc này, Quan Tiểu Như đã từng nghe đại nhân nhà mình nói qua...
...
Nửa tiếng sau.
Quan Tiểu Như làm chuyện này huyên náo đến cực kỳ lớn, Cát An bị kêu đến hỏi chuyện, và một số thành viên cấp cao của học viện cũng đều xuất hiện.
Trên hành lang chật ních người xem náo nhiệt.
Hạ Từ không chỉ là tâm phúc bên cạnh nữ vương tiền nhiệm, mà bây giờ còn là thân tín của thân vương Carlo.
Nhưng Quan Tiểu Như cũng là người bên cạnh một thân vương, bây giờ cô ta đang được sủng ái.
Tục ngữ nói được sủng ái thì không sợ hãi.
Cô ta làm sao chịu từ bỏ ý đồ.
Sơ Tranh đứng ở chỗ cao, nhìn màn kịch phía dưới.
Hai tiểu mỹ nhân này nên tương thân tương ái nha.
Thật tốt.
Tô Lê ôm cây cột của hành lang, run lẩy bẩy.
Sao cô ấy lại có cảm giác bạn cùng phòng của mình rất kinh khủng nhỉ?
Mặc dù cô ấy cũng không biết kinh khủng ở chỗ nào...
“Bọn họ đều là con người?”
Tô Lê nghe thấy đám người nghị luận, tâm bát quái khiến cô ấy quên luôn sợ hãi.
“Ừ.”
“Vậy sao bọn họ dám náo loạn như thế?”