Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lười cùng mụ gián điệp Giang Phân này nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại, gọn gàng kéo đen.
Cũng sửa lại mật khẩu Weibo, phòng ngừa Giang Phân bên kia đăng nhập.
Cái tài khoản này mặc dù là của nguyên chủ, nhưng đoàn đội bên Giang Phân cũng có thể đăng nhập.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng bảy mươi hai tiếng, tiêu hết ba ngàn năm trăm vạn. 】
Sơ Tranh: “...”
【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản thư giãn tâm tình một tí a ~ phá sản khiến người ta vui vẻ ~ 】
Phá sản khiến người ta phẫn nộ muốn đập người!
Hoàn toàn không vui vẻ nổi.
Ba ngàn năm trăm vạn!
Thật lòng sao?
Là muốn để một bệnh nhân vừa tự sát như ta, mở một buổi hòa nhạc ở bệnh viện hay là thế nào?
...
Khi Sơ Tranh còn đang suy nghĩ chuyện rút kim rời khỏi bệnh viện đi phá sản, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Sở An Dương.
Có lẽ là trông thấy hot search, nên gọi điện thoại đến chất vấn, hoặc là bảo cô xóa Weibo.
Sơ Tranh không nhận.
Kéo đen hết cả lũ.
Sở An Dương đổi điện thoại gọi, Sơ Tranh dứt khoát tắt máy.
Xem các ngươi gọi thế nào!!
Nhưng mà Sơ Tranh xem thường Sở An Dương, hắn ta rất nhanh liền giết trở lại bệnh viện.
“Trì Sơ Tranh!”
Sở An Dương người đầy nộ khí, hắn ta còn chưa tìm thấy Giản Đan, liền được trợ lý báo cho chuyện trên hot search.
Hắn ta xông vào phòng bệnh, chỉ vào Sơ Tranh: “Cô điên rồi phải không, cô nói hươu nói vượn gì trên Weibo vậy?”
“Sự thật.” Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ: “Từ hôm nay trở đi, tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì.”
Người có quan hệ chính là nguyên chủ.
Cô không phải nguyên chủ.
“Chuyện này do cô định đoạt sao?” Sở An Dương cười lạnh: “Cô cho rằng mình là ai? Cô cầm tài nguyên của công ty, hưởng thụ đặc quyền tôi cho cô, cô nói không có quan hệ liền không có quan hệ? Trì Sơ Tranh, có phải cô cảm thấy bây giờ cánh mình cứng cáp, có thể bay rồi đúng không?”
Hắn ta dừng một chút.
“Hay là nói, cô muốn dùng biện pháp như thế này để uy hiếp tôi.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Sở tiên sinh, nhận rõ sự quan trọng của mình.” Đừng có tự tin như vậy.
Uy hiếp con chó dại như ngươi mà cần phải làm thế chắc?
Quả đấm của ta sẽ không đồng ý.
Sở An Dương nhíu mày, không quá hiểu được câu nói này.
Không đầu không đuôi.
Nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng và biểu cảm của Sơ Tranh, Sở An Dương cảm thấy không phải lời nói tốt đẹp gì.
“Bây giờ cô lập tức xóa Weibo, gửi tin đi làm sáng tỏ là cáu kỉnh với tôi.” Sở An Dương không muốn cùng Sơ Tranh ồn ào, hắn ta quan tâm chuyện này hơn.
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh hơn, giống như bông tuyết trong ngày đông.
“Sở tiên sinh, cửa ở bên kia, tạm biệt không tiễn.”
Còn cáu kỉnh!
Ai cáu kỉnh với ngươi!
Đã là chó dại rồi còn thích mơ mộng hão huyền!?
Mơ mộng hão huyền cũng không có con chó điên nào nghĩ được tốt như vậy đâu.
Lửa giận vừa áp xuống lần nữa bộc phát: “Trì Sơ Tranh, Cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Không được.
Ta không nhịn được.
Ta muốn đánh hắn.
Sơ Tranh vừa quyết định xong, bên kia Sở An Dương liền nhận được một cú điện thoại.
“Alo? Đan Đan sao thế? Cái gì? Được, em đừng đi đâu, anh lập tức tới ngay.”
Sự phẫn nộ trên mặt Sở An Dương bị lo lắng thay thế, hắn ta cúp điện thoại, nhìn Sơ Tranh một chút: “Trì Sơ Tranh, tự cô suy nghĩ thật kỹ đi, đừng có tìm chết, trong cái vòng này, cô chẳng là gì cả.”
Sở An Dương nói xong liền đi.
Sơ Tranh: “...”
Nếu không phải ngươi chạy nhanh, thì ta sẽ cho ngươi biết, ngươi là cái thá gì.
...
Sơ Tranh không xóa Weibo.
Cách làm kiên cường này của cô, cũng làm cho cái đám trước đó mắng cô trên mạng yên tĩnh xuống.
Vốn cho là cái Weibo này không tồn tại được nửa tiếng, không nghĩ tới thời gian dài như vậy trôi qua, mà nó vẫn còn ở đó.
Sơ Tranh sợ người đại diện Giang Phân chạy tới làm ồn ào đến cô, trực tiếp dứt khoát rút kim, rời khỏi bệnh viện.
Cô không về chung cư.
Có lẽ nơi đó có phóng viên, Giang Phân và Sở An Dương cũng biết chỗ ở của cô, cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng rất phiền phức.
Cô tìm một khách sạn ở lại trước.
Sơ Tranh không tiếp tục đáp lại bất kỳ điều gì đối với chuyện này, dù sao đầu Weibo kia đã cho thấy rất rõ ràng thái độ của cô.
Mà cái Weibo cô phát, cũng trở thành hot trend trong các cuộc chia tay trên mạng.
Trên Weibo cũng càng ngày càng nóng.
Sở An Dương liên hệ với cô bằng đủ các loại phương tiện.
Bảo cô xóa Weibo, áp nhiệt độ xuống.
Bọn họ vẫn có thể trở lại cục diện trước kia.
Sơ Tranh hoàn toàn không trả lời.
Sau đó Sở An Dương tức giận, bắt đầu uy hiếp.
Cô là nghệ sĩ của giải trí Đông Phương, Sở An Dương là tổng tài của giải trí Đông Phương, Sơ Tranh thật đúng là —— không sợ.
Cùng lắm thì không lăn lộn trong giới giải trí nữa chứ sao.
Đi làm xã hội đen, đánh người cũng có thể kiếm tiền, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn.
Ta là một lão đại như thế, nên đi đường mang gió.
Người có nắm đấm cứng chính là có thể muốn làm gì thì làm.
【... Tiểu tỷ tỷ, có tiền mới có thể muốn làm gì thì làm. 】 Vương Giả tận chức tận trách uốn nắn.
Đánh người gì chứ!
Bọn họ là hệ thống phá sản đứng đắn!!
Đứng đắn!!
Ong...
Ong ong...
Sơ Tranh nằm dài, nhận điện thoại.
“Xin hỏi là Trì tiểu thư phải không?”
“Ừ.” Sơ Tranh đáp một tiếng.
“Xin chào, tôi là nhân viên công tác của đoàn làm phim « nghe gió », chuyện là thế này, bởi vì đạo diễn cảm thấy khí chất của ngài và nữ chính không thích hợp lắm, chúng ta có cơ hội, lần sau lại hợp tác.”
“Xin chào, tôi là đạo diễn của tiết mục « tinh quang », bởi vì tổ tiết mục có chút biến động, kỳ hoạt động này tạm thời không cần ngài có mặt, sau này chúng ta tại hợp tác được không?”
“Chào ngài...”
Sơ Tranh tỏ thái độ với Sở An Dương, rốt cuộc đã triệt để chọc giận Sở An Dương, bắt đầu tiến hành phong sát cô trên mọi phương diện.
Sơ Tranh rất nhanh liền biết Vương bát đản cho cô ba ngàn năm trăm vạn, là dùng để làm gì.
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Hợp đồng của nguyên chủ và giải trí Đông Phương còn tới một năm rưỡi.
Hiện tại Sở An Dương tiến hành phong sát cô.
Chỉ cần là những chỗ có quan hệ với giải trí Đông Phương, thì cũng sẽ không tiếp tục dùng cô nữa.
Mà giải trí Đông Phương, ở trong vòng giải trí chiếm cứ nửa giang sơn.
Kết cục của việc bị phong sát, chính là hủy diệt.
Biện pháp duy nhất là nguyên chủ giải ước, nhưng giải ước thì cần phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Nhưng phần lớn tiền của nguyên chủ đều làm công ích, cùng với các loại chi tiêu khác, trên người cô cũng không có nhiều tiền lắm.
Sở An Dương là liệu định trước trên người nguyên chủ không có nhiều tiền như vậy.
Cho nên dùng biện pháp như thế để ép cô.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, trở về tiếp tục làm tấm lá chắn, như vậy hết thảy những chuyện này sẽ xem như chưa từng xảy ra, nên của cô thì vẫn là của cô.
...
“An Dương, chúng ta làm như vậy có phải không công bằng với cô ấy không?” Giản Đan đỏ vành mắt, kéo tay áo Sở An Dương, tội nghiệp nói.
“Đan Đan, người như cô ta, cũng chỉ là vì lợi ích, không có gì không công bằng cả.” Sở An Dương đau lòng an ủi: “Bây giờ cô ta nháo ra chuyện lớn như vậy, cũng chỉ là muốn đạt được nhiều lợi ích hơn từ chỗ anh, em đừng lương thiện như vậy, luôn luôn nói chuyện vì một người như cô ta.”
“Nhưng mà...”
“Được rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết được không? Bây giờ em đừng khóc, khóc làm anh đau lòng.”
Giản Đan hít mũi một cái, nhu thuận gật đầu.
Sở An Dương tự tin, Sơ Tranh nhất định sẽ quay lại cầu xin mình.
“Sở tổng, Trì tiểu thư tới.”
“Xem đi, anh nói rồi mà.” Sở An Dương sờ đầu Giản Đan: “Chỉ có em là đơn thuần như vậy thôi, trên thế giới này người coi trọng lợi ích quá nhiều.”
“Sở tổng.” Giọng nói của trợ lý yếu đi mấy phần: “Trì tiểu thư đến để giải ước.”
Cánh tay đang sờ đầu Giản Đan của Sở An Dương ngừng lại.
“Cậu nói cái gì?”
“... Trì tiểu thư đến để giải ước.” Trợ lý lặp lại một lần.