Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 469: Chương 469: Phiên ngoại Tấn Ninh (Xong)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Người đàn ông bị trói trên ghế, hắn cúi thấp đầu, tóc ngăn trở đôi mắt, trên quần áo khắp nơi đều là vết máu, không biết là của ai.

Cách đó không xa có hai người đàn ông cầm súng, đang hút thuốc nói chuyện phiếm.

“Không xử lý tên này đi, giữ lại làm gì chứ? Còn bắt chúng ta ở đây trông coi, mẹ nó!”

“Suy nghĩ của bên trên, chúng ta làm sao có thể đoán được, bảo làm thế nào thì cứ làm thế ấy chứ sao.”

Âm thanh trò chuyện đứt quãng vang lên.

Đột nhiên, tiếng trò chuyện im bặt, có người kêu một tiếng: “Lệ ca.”

“Người đâu?”

“Bên trong.”

Tiếng bước chân dần dần đến gần.

Người đàn ông bị trói trên ghế chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hắn cũng bị thương, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến dung mạo của hắn.

“Đội trưởng Tấn.”

Lệ ca cầm bao thuốc, mở ra, rút một điếu thuốc, gõ gõ trên hộp thuốc lá.

Gã ngậm điếu thuốc vào miệng, đàn em bên cạnh lập tức tiến lên, châm lửa cho gã.

“Biết tôi không?”

Ánh mắt người đàn ông rất bình tĩnh, cánh môi khô nứt khẽ nhếch: “Ông muốn thế nào?”

Không có phẫn nộ, cũng không có sợ hãi.

Sống lưng thẳng tắp, tựa như mình đến để đàm phán.

“Ha ha.” Lệ ca chuyển hộp thuốc lá trong tay: “Tôi đã quan sát cậu rất lâu, cậu biết không?”

Tấn Ninh rũ xuống mắt: “Tôi không thích đàn ông.”

Lệ ca cười một tiếng, dường như tâm tình rất vui vẻ: “Chúng ta chơi chút trò chơi, cậu sẽ thích.”

Gã vỗ vỗ tay.

Có người dẫn một người đi đến.

Người kia bị che mắt, bị ép ngồi trên mặt đất, không thể động đậy.

Nhưng Tấn Ninh biết.

Đó là người của cảnh đội.

“Đội trưởng Tấn, bây giờ cậu có hai sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là giết hắn, cậu sống. Lựa chọn thứ hai, hắn giết cậu, hắn sống.”

Có người tiến lên cởi trói cho Tấn Ninh.

Lệ ca đè ép bả vai Tấn Ninh, tự mình đưa một khẩu súng cho hắn.

“Tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ.”

Lệ ca phất tay, mang người rời đi.

...

Nửa tiếng sau.

Lệ ca đứng ở phía dưới hút thuốc, bên chân mẩu thuốc lá đã rải đầy đất.

“Lệ ca, phía trên vẫn không có động tĩnh, sẽ không chạy chứ?”

“Chạy?” Lệ ca buồn cười: “Gần đây đều là người của tao, hắn thông minh thì sẽ không chạy.”

Ngay khi Lệ ca vừa kết thúc câu nói, phía trên vang lên một tiếng súng.

Có người đi lên xem, rất nhanh chạy xuống.

“Tấn Ninh còn sống.”

Lệ ca đối với kết cục này dường như không hề ngoài ý muốn.

Tấn Ninh bị dẫn xuống, Lệ ca đứng trong bóng đêm, nói với hắn: “Tấn Ninh, thực chất bên trong cậu chính là người như vậy, cậu nên làm bạn với bóng tối.”

Tấn Ninh cứ như vậy trở thành một thành viên trong bọn họ.

Thái độ của Tấn Ninh rất tiêu cực, không hề muốn phản ứng với Lệ ca.

Thế nhưng Lệ ca đối đãi với hắn cực tốt, giống như thật sự xem hắn là anh em.

Lệ ca không cần hắn làm gì, chỉ cho hắn chứng kiến các loại trường hợp âm u.

Tấn Ninh vẫn cảm thấy, mình là một người chính nghĩa lẫm liệt.

Nhưng mà ở nơi đó.

Hắn đột nhiên cảm giác được mình không phải.

Khi hắn trông thấy những trường hợp kia, ở sâu trong nội tâm không hề có chút gợn sóng.

Giống như những chuyện này không hề liên quan gì đến mình.

Cẩn thận nhớ lại, nghề nghiệp của hắn tựa hồ cũng là như thế.

Mặc kệ hung thủ hung ác cỡ nào, đồng sự phẫn nộ bao nhiêu, hắn đều vô cùng tỉnh táo xử lý vụ án.

“Tấn Ninh, nhìn thấy không? Đây mới là thế giới cậu nên tồn tại.”

Lệ ca đưa cho hắn một ly rượu.

Tấn Ninh nhìn những bóng người đi lại phía dưới, cùng với những tội ác sinh sôi trong bóng tối, bình tĩnh uống một ngụm.

“Đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ sống vui vẻ hơn hiện tại rất nhiều.”

Lệ ca cụng ly với hắn, lộ ra một nụ cười phá lệ tà tứ.

Tấn Ninh không trả lời, quay người ném ly rượu đi, xuống lầu rời đi.

“Ách.” Ánh mắt Lệ ca hơi sâu: “Đúng thật là khó làm.”

“Lệ ca, người này không biết điều như thế, lại là người của bên kia, chúng ta giữ lại hắn thật sự tốt sao?”

“Tiến độ đúng là hơi chậm.”

Lệ ca thở dài.

...

“Tấn đội anh phải sống!”

“Chỉ khi anh còn sống, mới có thể đưa bọn họ ra công lý.”

Đoàng ——

Tấn Ninh ngồi bật dậy trong bóng tối, hắn giơ tay sờ lên trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Lại mơ thấy khung cảnh kia.

Đó là trước khi hắn xảy ra chuyện một năm.

Hắn làm một nhiệm vụ, giữa lúc đó xảy ra vấn đề, hắn bị bắt lại.

Không nghĩ tới đối phương không lấy mạng hắn, ngược lại giam giữ hắn lại, người được gọi là Lệ ca kia, không ngừng xúi giục hắn, muốn mình thay gã làm việc.

Đồng sự của hắn vì để hắn sống sót, mà tự mình cầm súng tự sát.

Hình ảnh kia hắn không sao xóa bỏ đi được.

Ở nơi đó.

Tấn Ninh biết, mình không phải như mình vẫn nghĩ.

Nhưng hắn kiên cường giữ vững ranh giới cuối cùng.

Rốt cuộc Lệ ca không kiên nhẫn được nữa, tiêm thuốc thôi miên hắn.

Đoạn thời gian kia là lúc Tấn Ninh thống khổ nhất.

Bóng tối bao phủ lấy hắn.

Hắn không biết mình đang ở nơi nào.

Cũng không biết rốt cuộc mình nên lựa chọn thế nào.

Nhưng may mắn là, chỉ qua nửa tháng, cảnh sát cứu được hắn ra ngoài.

Những chuyện trải qua bên trong hắn không nói cho ai biết.

Nhưng mà mỗi khi đêm đến, trong đầu hắn lại không ngừng vang lên những lời Lệ ca đã nói với hắn.

Hắn khắc chế rất khá, không ai nhìn ra hắn không thích hợp.

Trước lúc xảy ra chuyện một tháng, hắn lần nữa gặp phải Lệ ca.

Ký ức đã cố gắng làm phai nhạt, ở thời khắc khi nhìn thấy gã lại không ngừng kích thích.

Mãi đến khi tai nạn xe cộ kia phát sinh.

Hắn không thể chữa trị khỏi đôi chân của mình, bằng không thì hắn sẽ làm ra chuyện gì, chính hắn cũng không biết được.

Có lẽ biện pháp này chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.

Nhưng đây là biện pháp hữu hiệu nhất hắn nghĩ ra được sau khi tỉnh lại.

Tuy nhiên, trong tay hắn vẫn còn giữ danh sách kia, danh sách kia, không chỉ ghi chép một số bí mật của mấy người ở trên cao, mà còn có rất nhiều con đường, cực kỳ quan trọng.

Hắn vẫn cho là mình giữ lại được một con đường như vậy.

Chỉ cần hắn muốn, lấy danh sách kia làm nước cờ đầu tiên, chẳng mấy chốc hắn sẽ dung nhập vào thế giới hắc ám ấy.

May mắn.

Tấn Ninh ghé mắt nhìn người bên cạnh.

“Làm gì...”

Sơ Tranh bất mãn đẩy hắn ra, giọng nói không lạnh lẽo như lúc tỉnh táo, mà mang theo vài phần khàn khàn, nói cũng rất chậm, Tấn Ninh nghe thấy giống như cô đang làm nũng.

Hắn hôn cô: “Bảo bối, muốn.”

“Anh có bệnh.” Sơ Tranh xoay người, không muốn để ý đến hắn.

Hơn nửa đêm, cô đang ngủ ngon.

Muốn cái gì mà muốn!?

Tấn Ninh lại dán vào cô, dùng nơi nóng rực của mình chống đỡ lấy cô: “Bảo bối...”

Sơ Tranh kéo chăn che mình lại: “Anh còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài!”

Tấn Ninh làm sao chịu bỏ qua cho cô như vậy, quấn lấy Sơ Tranh, cuối cùng còn làm cho hắn được ở trên một lần.

Tấn Ninh đè ép Sơ Tranh, từ từ nói cho cô nghe chuyện hắn vừa mơ thấy.

Những chuyện này hắn dằn xuống đáy lòng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với ai.

Cơn buồn ngủ của Sơ Tranh đã sớm biến mất, sờ đầu hắn, thất thần lắng nghe.

“Cái đồng hồ kia của anh.” Sơ Tranh nghe đến cuối cùng, hỏi một câu.

“Anh làm hư khi bị bắt lần đầu tiên, lần ấy đã chết mất ba đồng sự.” Tấn Ninh hôn lên mi tâm cô: “Nó có thể nhắc nhở anh, đừng đi lên con đường kia.”

“Nhưng bây giờ không cần nữa.”

“Anh có em.”

Nơi nào đó của Tấn Ninh vẫn chôn trong cơ thể cô, hắn chậm rãi động, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, Sơ Tranh hơi ngửa đầu.

“Tấn Ninh.”

“Bảo bối...”

“Em không muốn ngủ.” Cô nói.

“Vậy...”

Tấn Ninh còn chưa nói hết câu, tư thế của hai người nháy mắt đảo ngược.

Tấn Ninh không tiếng động mỉm cười.

Thật là một cô gái bá đạo.

Hắn đi trên con đường tối tăm không thấy ánh mặt trời, trông thấy phong cảnh đẹp nhất, bỗng nhiên dừng chân. —— Tấn Ninh

*

VỊ DIỆN THỨ 13 HOÀN TẤT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.