Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người trên sân đấu đã định ra được thắng bại, kết thúc trận.
Sơ Tranh trực tiếp nhảy lên: “Ta khiêu chiến Tề Ngạn.”
“...”
Trong không khí dường như cũng yên tĩnh lại.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tề Ngạn xếp hạng cũng không cao, nhưng mà... Lần trước hắn ta dẫn đầu bắt Sơ Tranh giao Phong Hàn Nguyên ra, bây giờ Sơ Tranh quang minh chính đại đến dạy hắn ta làm người.
Tề Ngạn bị điểm tên, không lên không được.
Nam nhân lưu loát lên sân đấu, cũng không nói nhảm: “Phong lâu chủ, mời.”
Một tay Sơ Tranh chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt kia, chính là cảm giác hoàn toàn không để người ta vào mắt.
Tề Ngạn: “...”
Chuyện lần trước Tề Ngạn biết mình làm không tử tế lắm, nhưng nếu như cho hắn ta một cơ hội nữa, hắn ta vẫn sẽ làm như vậy, ai bảo Phong Hàn Nguyên kia làm cho người ta hận như thế.
Tề Ngạn lấy vũ khí của mình ra, thấy Sơ Tranh vẫn không có phản ứng gì, cũng không biết cô đang làm gì, cắn răng một cái, trực tiếp vọt tới.
Đã lên đây, thi đấu đã chính thức bắt đầu.
Tốc độ Tề Ngạn vọt lên không chậm, Sơ Tranh còn không động nữa thì có thể sẽ không tránh thoát được.
Đám người cũng nhịn không được trở nên khẩn trương.
Vù ——
Lưỡi đao sát qua người Sơ Tranh, cô nâng tay đè chặt sống đao, đè xuống phía dưới, ngón tay giữ chặt sống đao, kéo về phía sau một cái.
Đôi mắt Tề Ngạn hơi trừng lớn, cấp tốc rót nội lực vào thân đao.
Thân đao chấn động, Sơ Tranh buông sống đao ra, thân thể trượt sang bên cạnh, chuyển tới bên cạnh người Tề Ngạn, khuỷu tay đánh vào lưng Tề Ngạn.
Lối đánh của tiểu cô nương không thể nhìn ra được là chương pháp gì, cũng không phải là chiêu thức của Phong Mãn Lâu mà bọn họ biết.
Nhưng Tề Ngạn không có chút sức đối kháng nào, toàn bộ quá trình bị Sơ Tranh đè lên đánh, hơn nữa cô cũng không dùng đến sát chiêu gì, chỉ chào hỏi trên người Tề Ngạn.
Người phía dưới nhìn thấy thì cũng không đau lắm, chỉ có người trong cuộc là Tề Ngạn mới biết, rốt cuộc hắn ta đau đến cỡ nào.
Mẹ!
Nữ nhân này cố ý!
Sơ Tranh chính là cố ý, không biết đau không nhớ lâu.
Ngươi phải thấy may mắn vì ta không dùng thiết lập của nhân vật phản diện, nếu không thì ngươi tèo từ lâu rồi!!
Sơ Tranh đánh đã rồi, cuối cùng dùng một cước đạp người xuống dưới.
Đám người: “...”
Đậu... má!
Sơ Tranh hiên ngang đứng ở trên đài thi đấu, cất giọng nói: “Kế tiếp, Viên Hưng.”
Người ta muốn khiêu chiến, ngươi nhất định phải lên đài, đây là quy củ.
Viên Hưng và Tề Ngạn xếp hạng không chênh nhau nhiều, hắn ta nhìn thấy tao ngộ của Tề Ngạn, phản ứng đầu tiên chính là nhận thua.
Nhưng mà Viên Hưng còn chưa nói ra lời, Sơ Tranh đã đi qua, Viên Hưng bị ép đánh trả.
Kết cục sau cùng của Viên Hưng giống y đúc Tề Ngạn.
“Kế tiếp...”
Sơ Tranh tiếp tục đọc tên.
Cô đánh từ những tên ở thứ hạng thấp đi lên.
Ngay từ đầu đám người còn không hiểu rõ cô làm vậy làm gì, nhưng theo càng ngày càng nhiều người bị đánh, đám người liền phát hiện những người này đều là người ngày đó từng vây công cô.
“...”
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, duy chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi.
Tiểu nhân và nữ tử đều mẹ nó thù dai!
-
Sơ Tranh đánh xong người cuối cùng, lôi cuốn sổ trong tay áo ra nhìn, đây là danh sách ngày đó cô bảo Khê Nam đi điều tra, người từng tham dự đều ở trên đây.
Sau khi xác định không bỏ sót ai, Sơ Tranh khép sổ lại, nhảy xuống đài thi đấu rồi nghênh ngang rời đi.
Đám người: “...” Cô gái này quả nhiên là thù dai, lại còn ghi lên cả quyển vở nhỏ nữa cơ!
Mặc dù Sơ Tranh không khiêu chiến người có thứ hạng cao hơn, nhưng danh tiếng của cô đã truyền đi, những người kia ở trong tay cô căn bản không thể vượt qua được hai chiêu.
Thực lực của cô có thể yếu sao?
Phong Mãn Lâu suy tàn trong tay Phong Hàn Nguyên, bây giờ xem ra sẽ lần nữa đứng dậy trong tay Phong Sơ Tranh.
“Thốn Tâm, còn nhớ rõ ta từng nói gì không?” Nơi xa, Liễu Khúc Trần chắp tay áo đứng đó.
Vẻ mặt Thốn Tâm không tốt lắm: “Trang chủ, nàng hành sự có phần quá cực đoan rồi.”
Chỉ khiêu chiến người xếp hạng tương đối thấp, những người xếp hạng cao kia, cô không hề khiêu chiến lấy một người.
Liễu Khúc Trần nhìn thị nữ của mình một chút: “Ngươi có thành kiến rất lớn đối với nàng?”
Thốn Tâm bộ dạng phục tùng buông mắt: “Là trang chủ quá để ý đến nàng.”
Liễu Khúc Trần sững sờ, sau đó cười lắc đầu: “Gần nhất tương đối nhiều chuyện, ngươi cũng đừng có nghĩ đến những thứ kia nữa, nghiêm túc làm việc.”
“Vâng.”
Mặc dù Thốn Tâm không ưa Sơ Tranh, nhưng trừ lần ở cửa ra vào kia, thì thời gian còn lại cũng không tìm Sơ Tranh gây phiền phức.
-
Không biết Kim Hoa thánh thủ ở Thần Võ sơn trang làm gì, nhưng đại hội Phong Vân còn chưa có kết thúc, thì Kim Hoa thánh thủ đã muốn rời đi.
Mãn Nguyệt cần Kim Hoa thánh thủ trị liệu mỗi ngày, cho nên hắn phải rời đi theo Kim Hoa thánh thủ.
Sơ Tranh giao phó xong với bọn Khê Nam.
“Nếu có người tới cửa tới tìm ta, thì cứ nói ta chết rồi.”
Khê Nam: “???”
Đây là thao tác gì thế.
Dựa theo thời gian, người của Thích Phái Nhi hẳn phải sớm tìm tới cửa, lần này không biết vì sao, mà đến tận lúc này vẫn chưa tới.
Sơ Tranh dẫn theo Mãn Nguyệt đi cùng Kim Hoa thánh thủ, không biết Phong Hàn Nguyên bị Kim Hoa thánh thủ làm gì rồi, Sơ Tranh không thấy người.
Chỗ ở của Kim Hoa thánh thủ không phải thế ngoại cao sơn gì, cũng không phải sơn cốc gì đó, mà chính là ở trong một thôn xóm bình thường.
Ông trở về, thôn dân nhiệt tình chào hỏi ông.
“Hồi Xuân, dọn dẹp phòng cho bọn họ.”
“Vâng.” Hồi Xuân hấp tấp đi dọn phòng, Sơ Tranh nhìn thấy nàng không ngừng khuân đồ ra ngoài, hóa ra trong phòng kia đều chất đầy đồ vật à?
Mãn Nguyệt tựa trong lòng Sơ Tranh, thần sắc phòng bị nhìn xung quanh.
“Chúng ta sẽ ở chỗ này sao?”
“Ừ, chờ thân thể ngươi tốt lên.”
“Ngươi đã tìm được Diêm Nha chưa?”
“...” Ta tuyệt không muốn tìm được hắn: “Vẫn chưa.”
Thiếu niên trầm mặc, đột nhiên, thiếu niên lại nói: “Có phải ngươi không muốn giúp ta tìm hắn không?”
Tại sao ta lại không giúp ngươi tìm chứ!!
Đó chính là không tìm thấy, ta có thể có cách nào?
Lỡ như hắn ta chết rồi thì sao!!
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ngươi muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào.”
Thiếu niên: “...”
-
Kim Hoa thánh thủ ở trong viện lạc đơn sơ, ngày thứ hai Sơ Tranh liền thêm không ít thứ, để Mãn Nguyệt ở thoải mái hơn một chút.
Mãn Nguyệt vẫn là bộ dạng kia, phần lớn thời gian đều không để ý tới người khác, ngồi một mình, có người đi vào lập tức lộ ra sự đề phòng bén nhọn.
Ban đêm.
Người trên giường cuộn lại thành một cục, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, lông mày nhíu thành chữ xuyên, trên mặt còn mang theo một chút hoảng sợ, giống như mơ thấy chuyện gì đó đáng sợ lắm.
Trong mơ là một tòa lầu các.
Trong lầu các, tứ chi của đứa trẻ bị cột dây thừng rồi kéo ra, hiện lên hình chữ đại.
Đứng trước mặt hắn là một nam hài tử lớn hơn hắn không ít.
“Ca ca...” Đứa trẻ nhỏ sợ hãi nhìn người trước mặt.
Đứa bé trai kia cười sờ gương mặt của đứa trẻ nhỏ: “Đệ đệ, đệ đừng sợ nhé, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Đứa trẻ nhỏ càng thêm sợ hãi hơn, nhưng hắn không có cách nào giãy dụa.
Nam hài tử kia thở dài, rất là bất đắc dĩ nói: “Ngày hôm nay khi ta luyện công, sư phụ dạy ta luôn nói phương thức vận hành nội lực của ta không đúng, cho nên muốn nhìn xem rốt cuộc là thế nào mới đúng, đệ đệ, đệ sẽ giúp ta đúng không?”
Mặt mũi nam hài tử tràn đầy chờ mong, biểu tình kia làm cho người ta không nhìn ra một chút ác ý nào.
Nhưng đứa trẻ nhỏ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta vốn là như vậy...
Vốn là như vậy...
Giết hắn ta!
Giết hắn ta!
“Mãn Nguyệt...”
“Mãn Nguyệt.”
Có người đang gọi hắn.
Hình ảnh trong mơ đột nhiên phủ đầy sương mù, hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, bên tai chỉ còn lại giọng nói kia.
“Mãn Nguyệt, tỉnh lại đi.”
Giọng nói dần dần rõ ràng.