Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong rừng cây cách Vu Nguyệt tộc năm dặm.
Sơ Tranh ngồi trên một tảng đá, cầm trong tay một nhánh cây, như có như không chọc đống lửa.
Không biết qua bao lâu, có người đi từ trong bóng tối ra.
“Lâu chủ.”
Khê Nam đặt mông ngồi xuống đối diện Sơ Tranh: “Chúng ta phí sức chạy tới nơi hoang sơn dã lĩnh này cướp người làm gì thế?”
Cướp người coi như xong, cuối cùng còn đưa về.
Rốt cuộc lâu chủ đang suy nghĩ gì thế.
“Làm người tốt.”
“???”
Thứ đồ gì?
Khê Nam lơ ngơ, hoàn toàn nghe không hiểu lâu chủ nhà mình đang nói cái gì.
“Làm xong hết rồi chứ?”
“Đương nhiên, ta ra tay cơ mà, nhất định phải ổn thỏa rồi!” Khê Nam vỗ ngực: “Ta tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia bị bọn họ bắt về rồi.”
Mặc dù không hiểu rõ lâu chủ đang làm gì, nhưng chắc chắn là lâu chủ đúng!
“Nhưng mà... Ở đây vẫn còn có nhiều người như thế à.” Khê Nam nghĩ đến những người trông thấy cuối cùng, còn có chút mới lạ.
Sơ Tranh ném nhánh cây trong tay đi, đứng dậy phủi phủi bụi đất vốn không tồn tại: “Đi thôi.”
Ra ngoài lâu như vậy, không biết thẻ người tốt thế nào rồi.
Vẫn nên mau đi về thì tốt hơn.
-
Trên đường trở về, Sơ Tranh thuận tiện đi tìm cứ điểm mà mấy người Vu Nguyệt tộc trước nói đó, cứ điểm chỉ có một người.
Nhưng người này cũng biết không ít chuyện.
Bọn họ giết Mãn thị nhất tộc, là bởi vì tộc nhân của Mãn thị lừa đồ vật từ trong tay bọn họ, hơn nữa còn muốn xúi giục tộc nhân của bọn họ.
Căn cứ vào cách nói của người này, thì người của Mãn gia làm gì giống như bên ngoài đồn, đó căn bản chính là một đám tiểu nhân.
Bọn họ hảo tâm cứu được người Mãn gia bị trọng thương, kết quả lại quay đầu cắn ngược lại, người này không chỉ lừa đồ của bọn họ, mà còn tham lam muốn thánh vật của bọn họ.
Dựa theo lời người kia nói, Vu Nguyệt tộc bọn họ không có dã tâm gì, không muốn xen vào chuyện trên giang hồ, nhưng cũng không thể chịu đựng được người khác lừa gạt trên đầu trên cổ bọn họ.
Khê Nam cau mày: “Lâu chủ, người Mãn gia này thật sự giống như lời hắn nói sao?”
Sơ Tranh không ý vị rõ: “Ai biết được.”
Sơ Tranh lấy bức họa của Diêm Nha ra: “Có từng gặp người này không?”
Người kia cẩn thận phân biệt một chút: “Từng...Từng gặp rồi.”
“Người đâu?”
“Chắc là chết rồi.” Người kia nói: “Ngày đó chúng ta gặp phải hắn, cùng hắn giao thủ, hắn ngã xuống nước.”
Ngã từ nơi cao như thế xuống, nước sông lại chảy xiết, người bình thường chắc hẳn đều sẽ chết.
Sơ Tranh: “...” Sọ não đau nhức.
-
Phong Mãn Lâu.
“Cuối cùng cũng trở về rồi.”
Trông thấy bảng hiệu Phong Mãn Lâu, Khê Nam lập tức xông vào bên trong.
Sơ Tranh kéo cậu ta lại.
“Lâu chủ?”
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía: “Không thích hợp.”
Khê Nam lập tức nhìn xung quanh, có chút... Yên tĩnh quá mức.
Sơ Tranh nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn bảng hiệu Phong Mãn Lâu một cái, nhấc chân đi tới cửa.
“Lâu chủ!” Khê Nam kinh ngạc, biết rõ không thích hợp mà còn đi vào như thế, đây không phải là muốn chết sao?
Sơ Tranh không ngừng lại, mấy bước đi tới cửa, dùng sức đẩy cửa lớn của Phong Mãn Lâu ra.
Thường ngày đẩy cửa ra đi vào là có thể trông thấy người, ngày hôm nay lại không nhìn thấy một bóng quỷ nào.
Khê Nam đề phòng nhìn xung quanh một vòng, trừ không có ai, thì không phát hiện ra nguy hiểm gì.
Sơ Tranh đi về phía viện tử của Mãn Nguyệt, cô còn chưa đi qua hành lang, bốn phía đột nhiên xuất hiện không ít người, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Những người này đều mặc áo choàng màu đen, đội mũ trùm, nhìn có vẻ tương đồng như Vu Nguyệt tộc.
Khê Nam chửi nhỏ một tiếng, những người này sao mà lẻn vào được! Những người khác trong Phong Mãn Lâu đâu? Tân Vũ đâu? Hộ pháp đâu!!
“Phong lâu chủ.”
Sơ Tranh nhìn về nơi âm thanh truyền tới, một nam nhân đứng ở bên đó, không rõ thần sắc nhìn cô.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: “Người của ta đâu?”
Nam nhân: “Phong lâu chủ không cần khẩn trương, người của ngài đều rất tốt.”
“Các ngươi muốn làm gì?” Ta vừa giúp các ngươi bắt thánh nữ muốn chạy trốn về, các ngươi đã chạy đến chỗ ta diễu võ giương oai, quá đáng lắm rồi đấy!
“Phong lâu chủ, mời tới bên này, tộc trưởng của chúng ta muốn gặp ngài một lần.”
Tộc trưởng?
Trâu bò như thế, tộc trưởng cũng đích thân tới à.
“Ta muốn xác định người của ta đều an toàn.”
Nam nhân hơi chần chờ, nói: “Ngài đi theo ta. Một mình ngài.”
“Lâu chủ...”
Khê Nam làm sao mà chịu.
“Các ngươi ở lại đây.”
“Lâu chủ, nói không chừng bọn họ bày mưu gì đó, ngài không thể cứ đi qua như thế được.” Khê Nam vội vã cuống cuồng nói.
“Sợ cái gì.” Đánh nhau chưa biết là ai thua ai đâu.
Sơ Tranh để Khê Nam ở lại, cô đi theo nam nhân rời đi.
Rất nhanh liền đi đến một gian phòng, người của Phong Mãn Lâu đều ở bên trong, bao gồm cả Mãn Nguyệt.
Mãn Nguyệt bị trói trong góc, cúi đầu nhìn không ra biểu cảm, lâu chúng bốn phía đều cách xa hắn, cho nên bên chỗ hắn hình thành nên một khu vực chân không.
Tất cả lâu chúng đều ở đây, bao gồm cả Tân Vũ và hộ pháp, xác định không có ai xảy ra vấn đề, Sơ Tranh chỉ vào Mãn Nguyệt đòi người.
“Đưa hắn ra đây.”
“Phong lâu chủ, chúng ta sẽ không...”
Nam nhân còn chưa nói hết lời, trước mắt bỗng hoa lên một cái, cổ bị người bóp lấy, ấn lên bức tường bên cạnh.
Mà cô gái bóp lấy hắn ta, gằn từng chữ nói ra: “Thả hắn ra.”
Nam nhân hô hấp khó khăn, vừa rồi cô ra tay thế nào hắn ta cũng không thấy rõ...
Đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, nam nhân không khỏi sợ hãi.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, nam nhân gian nan lên tiếng: “Thả... Thả hắn ra.”
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người bên cạnh đi dẫn Mãn Nguyệt ra, Sơ Tranh ném nam nhân ra, đón lấy Mãn Nguyệt: “Không sao chứ?”
Mãn Nguyệt không bị thương tích gì, dây thừng được cởi ra, lập tức giơ tay ôm Sơ Tranh: “Ngươi không cứu bọn họ sao?”
“Bọn họ không sao.” Người nha, chính là phải trải qua gió to mưa lớn.
Thiếu niên đột nhiên tiến đến bên sườn mặt Sơ Tranh, hôn cô một cái.
Sơ Tranh: “??”
Cho nên ta lại làm hắn vui lòng ở chỗ nào rồi?
Thẻ người tốt thật sự rất khó đoán.
Nam nhân sờ lấy cái cổ bị bóp, nhìn hai người bên kia, vẻ mặt cổ quái: “Phong lâu chủ, người đã thả ra, bây giờ đi cùng ta đến gặp tộc trưởng chúng ta đi.”
-
Phòng tiếp khách của Phong Mãn Lâu, vị tộc trưởng của Vu Nguyệt tộc kia ngồi ngay ngắn ở ghế trên, đang uống trà.
Sơ Tranh mang theo Mãn Nguyệt đi vào, ánh mắt tộc trưởng lập tức nhìn qua, sắc bén lại uy nghiêm.
Sơ Tranh đụng vào ánh mắt ông ta, không kiêu ngạo không tự ti nhìn lại, cuối cùng không nhìn ông ta nữa, an trí cho Mãn Nguyệt ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thái độ này của Sơ Tranh làm tộc trưởng hơi kinh ngạc.
Cô không tò mò, cũng không phẫn nộ, thậm chí đến một chút gợn sóng cũng không có...
“Ngươi và mẫu thân ngươi cũng không giống nhau.” Tộc trưởng trầm lặng nói.
“Mẫu thân của ta?”
Dáng dấp của nguyên chủ càng giống Phong Hàn Nguyên hơn, mẫu thân của nàng có bộ dạng thế nào, kỳ thật xưa nay nguyên chủ đều không biết.
Xem ra là Thích Phái Nhi tố cáo với vị tộc trưởng này, cho nên bây giờ ông ta mới đến đây...
Trước đó Sơ Tranh đã đoán được điểm này, cho nên bây giờ cũng không bất ngờ lắm.
“Đúng vậy.” Tộc trưởng giống như lâm vào trong hồi ức: “Nàng lớn lên cùng ta, lúc ấy, nàng là cô nương xinh đẹp nhất trong tộc ta, cũng ranh ma tinh quái nhất...”
“Nếu ngươi muốn nói với ta những chuyện này thì không cần.” Sơ Tranh đứng ở bên người Mãn Nguyệt, ngữ điệu lạnh lẽo: “Có việc thì nói thẳng.”
Tộc trưởng: “...”
Có ai ngay thẳng như ngươi không chứ?
Tộc trưởng dần dần trầm mặt xuống: “Mẫu thân ngươi là Tư Đào, nhưng mẫu thân ngươi đã chết, cho nên ngày hôm nay, ta tới để đón ngươi trở về.”