Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hai ngày sau Diêm Nha tỉnh lại, khi Sơ Tranh đi qua, Diêm Nha đang uống thuốc.
“Phong lâu chủ.”
Lần nữa trông thấy Sơ Tranh, Diêm Nha trừ ngoài ý muốn thì cũng chỉ còn lại cảm kích.
Nghe nói là cô tìm người cứu mình về...
“Ngươi báo thù được chưa?” Sơ Tranh không nói lời vô ích.
Diêm Nha cười khổ lắc đầu: “Vẫn chưa...” Công phu của những người kia quá quái dị.
“Bọn họ đã chết rồi.”
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Diêm Nha, chết rồi?
Sơ Tranh lại không giải thích gì thêm: “Ngươi đi theo Mãn Nguyệt bao lâu?”
“Hơn hai năm.”
“Ta muốn biết tất cả những chuyện liên quan tới hắn.”
“Hả?”
-
“Ta biết không nhiều...” Diêm Nha nói: “Kỳ thật ở trong phủ, Đại thiếu gia đối với Mãn Nguyệt rất tốt, nhưng mà...”
Diêm Nha đã nhiều lần gặp được một chút chuyện kỳ quái.
Tỉ như Mãn Nghệ thỉnh thoảng sẽ gọi Mãn Nguyệt sang chỗ hắn ta, lúc đi ra, Mãn Nguyệt không phải bị thương thì chính là bị người ta ôm trở về viện tử.
Bị người gặp được, Mãn Nghệ liền nói với bên ngoài là khi luyện võ không cẩn thận bị thương, hoặc là nói hắn luyện tập mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Mãn Nghệ ở trong phủ vẫn luôn là dáng vẻ hòa nhã lương thiện, thậm chí là mang theo chút thiên chân vô tà, sẽ không ai hoài nghi lời hắn ta nói.
Ngày bình thường Mãn Nghệ đối với Mãn Nguyệt cũng xác thực rất tốt, có đồ ăn ngon gì cũng sẽ nghĩ đến hắn.
Có lần Diêm Nha gặp được Mãn Nguyệt trốn trong góc, tự thoa thuốc cho mình, hắn ta mới phát hiện.
Nhưng đây là chuyện của gia chủ người ta, Diêm Nha không tiện hỏi, chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, Diêm Nha bắt đầu bí mật quan sát.
Quan hệ của Mãn Nghệ và Mãn Nguyệt rất kỳ quái, trước mặt mọi người Mãn Nghệ luôn luôn hòa ái dễ gần với Mãn Nguyệt, làm tốt những chuyện mà một ca ca tốt nên làm.
Sau lưng mọi người...
Sau lưng mọi người hắn ta vẫn như thế, nhưng mà Diêm Nha luôn cảm thấy những lời hắn ta nói, cùng với khi cười với Mãn Nguyệt, luôn lộ ra một chút cảm giác quỷ dị.
Về sau Diêm Nha bị phái ra ngoài làm chuyện khác, chuyến đi này chính là nhiều năm.
Sau khi trở về, phát hiện đứa bé trai lúc trước đã trưởng thành thành một thiếu niên, xinh đẹp đến không giống nam hài tử.
Cũng chính là lúc ấy, Diêm Nha bị phái đến viện tử của Mãn Nguyệt làm hộ viện.
Dù sao cũng là thiếu gia Mãn phủ, tiêu chuẩn thấp nhất như hộ viện sẽ không thiếu.
Theo thời gian quan sát ở khoảng cách gần, Diêm Nha phát hiện vị thiếu gia này... Tính tình thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng không hiểu thấu nổi giận đập đồ vật.
Nhưng mỗi lần Mãn Nghệ tới, thiếu niên toàn thân bén nhọn kia, lại giống như trong nháy mắt bị nhổ sạch gai nhọn, bộ dạng phục tùng cúi đầu xuống đứng ở trong góc.
Có một lần Mãn Nghệ bắt gặp thiếu niên đập đồ, sau khi đi vào, Mãn Nghệ cũng không nổi giận, ngược lại rất tri kỷ kéo thiếu niên, hỏi hắn vì sao lại nổi giận.
Sau khi thiếu niên không nói ra được là vì sao, Mãn Nghệ mang hắn đi.
Mãi đến chạng vạng tối ngày thứ hai, thiếu niên mới trở về trong bộ dạng toàn thân ướt sũng, hắn ta mơ hồ thấy được dưới y phục có vết máu chảy ra.
Sau chuyện ấy, Diêm Nha không hề thấy hắn đập đồ nữa, thiếu niên càng trở nên trầm mặc ít nói hơn, có đôi khi ngươi cũng không biết hắn đã đứng ở đó nhìn ngươi bao lâu rồi.
Dù sao chỉ là có chút làm người ta sợ hãi.
“Ta chỉ biết những chuyện này...” Diêm Nha nói.
Sơ Tranh còn tưởng rằng Diêm Nha là tâm phúc của Mãn Nguyệt, không nghĩ tới chỉ là hộ viện.
“Tại sao ngươi lại liều chết cứu hắn?”
Diêm Nha nhún nhún vai: “Đại khái là cảm thấy ánh mắt của hắn cực kỳ giống ta năm đó, đó là một loại tuyệt vọng, nhưng lại không muốn cứ chết đi như vậy...”
Lý do này...
Mặc dù có chút kỳ hoa, nhưng có một số người tư duy chính là kỳ quái như thế đấy.
“Chính là hắn giết Mãn Nghệ?”
Vẻ mặt Diêm Nha hơi trầm xuống, không nói tiếp.
Sơ Tranh bổ sung một câu: “Chính hắn nói với ta.”
Diêm Nha nhíu mày, cuối cùng gật đầu: “Lúc ấy Đại thiếu gia bị thương, vừa vặn gặp phải ta và Mãn Nguyệt thiếu gia, Đại thiếu gia ra lệnh cho Mãn Nguyệt giúp hắn ta cản trở người phía sau, tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn, sau đó...”
Lúc ấy toàn bộ phủ đệ đều là tiếng gào thét, trong những âm thanh tuyệt vọng ấy, Diêm Nha trông thấy thiếu niên người đầy máu me kia, chậm rãi cười lên.
“Ca ca yêu cầu, Mãn Nguyệt không dám làm trái.”
Hắn nói như vậy.
Sau đó thiếu niên không có chút dấu hiệu báo trước nào đâm Mãn Nghệ một đao.
Mãn Nghệ không nghĩ tới thiếu niên sẽ chống đối lại, trong mắt hắn ta còn lưu lại sự khiếp sợ.
Khi Mãn Nghệ đổ xuống, thiếu niên dùng giọng nói rất bình tĩnh nói: “Nhưng ca ca chết rồi, Mãn Nguyệt sẽ không cần tuân theo nữa.”
-
Căn cứ vào những manh mối vỡ vụn này, có thể suy đoán ra được, bộ dáng bây giờ của Mãn Nguyệt, chín mươi phần trăm khả năng là do ca ca của hắn Mãn Nghệ tạo thành.
Chỉ là rốt cuộc Mãn Nghệ đã làm những gì với hắn, nếu như hắn không mở miệng nói ra, thì chỉ sợ sẽ không có ai biết được.
Nội tâm Sơ Tranh thở dài, nói với Diêm Nha: “Mãn Nguyệt không hi vọng ngươi còn nhớ rõ chuyện này, cho nên nếu ngươi muốn sống, thì hãy giả bộ như mình mất trí nhớ đi.”
Diêm Nha: “??”
“Sáng mai ta sẽ dẫn hắn tới.”
Diêm Nha: “???”
Sơ Tranh ném ra câu nói kia rồi rời đi, một mình Diêm Nha ngồi trơ ở đó nửa ngày.
Lời kia của cô có ý gì? Không giả mất trí nhớ, cô sẽ giết chết mình sao?
Hôm sau.
Sơ Tranh dẫn Mãn Nguyệt tới, Diêm Nha quả nhiên rất hiểu chuyện biểu hiện ra dáng vẻ mình mất trí nhớ, trực tiếp không quen biết Mãn Nguyệt.
Mãn Nguyệt cũng không nói gì, xem xong liền đi.
Sơ Tranh cảm thấy Mãn Nguyệt không tin Diêm Nha mất trí nhớ, bởi vì có lúc cô trông thấy Mãn Nguyệt luôn đứng ở bên ngoài gian phòng của Diêm Nha.
Nhưng mỗi lần trông thấy cô, Mãn Nguyệt sẽ rất ngoan đi tới.
Diêm Nha chữa khỏi vết thương, Sơ Tranh trực tiếp đưa tiễn người đi, lúc này mới kết thúc chuỗi ngày Mãn Nguyệt lượn lờ bên ngoài gian phòng của Diêm Nha.
-
“Lâu chủ, Thần Võ sơn trang đưa thiếp mời đến.”
Tân Vũ giao thiếp mời cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh mở ra nhìn một chút, vẫn giống như cái lúc trước đưa tới, mời cô qua một chuyến.
Sơ Tranh không cảm thấy mình và Liễu Khúc Trần có gì để trò chuyện, đương nhiên không đi.
Nhưng Liễu Khúc Trần chưa từ bỏ ý định, Sơ Tranh không đi, y liền tự mình chạy đến Phong Mãn Lâu.
Sơ Tranh cho là y có đại sự gì, kết quả chỉ là tặng cho cô chút “đặc sản”, chạy tới nói chuyện, hỏi cô xem ở thành Lâm Giang thế nào, vân vân.
Đây là điên rồi sao?
“Liễu trang chủ, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Không cần vòng vòng vèo vèo như thế, rất đáng sợ!!
Liễu Khúc Trần cười cười: “Phong cô nương, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với cô nương thôi.”
“Xin lỗi, không kết.” Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt.
Liễu Khúc Trần: “...”
Bao nhiêu người muốn bấu víu quan hệ với Thần Võ sơn trang.
Cô thì ngược lại...
Quả nhiên thú vị hơn những kẻ bên ngoài nhiều.
“Ta không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tạo mối quan hệ với Phong cô nương, có lợi mà không có hại.” Liễu Khúc Trần cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Sơ Tranh liếc y một cái, từ chối cho ý kiến.
Sau khi Liễu Khúc Trần cho thấy mình thật sự chỉ muốn giao hảo với cô, không có ý gì khác, cuối cùng hỏi một vấn đề mà Sơ Tranh cảm thấy đây mới là trọng điểm.
“Phong cô nương có biết lệnh tôn ở đâu không?”
“Lời này ngươi nên đến hỏi Kim Hoa thánh thủ.” Tên cặn bã Phong Hàn Nguyên kia sau khi giao cho Kim Hoa thánh thủ, thì cô cũng không chú ý đến nữa, ai biết Kim Hoa thánh thủ đã làm gì ông ta rồi.
“Vậy à...”
Liễu Khúc Trần cũng không hỏi nữa, cuối cùng đứng dậy cáo từ.