Edit: Yumi Na - @qhSleepy
Beta: Sa Nhi
====================
“Tên bác sĩ anh từng nhắc đến lần trước, anh có nhớ rõ về hắn không?”
Hạ Cừu nghiêng đầu suy nghĩ, “Nhớ.”
Sơ Tranh: “Có phải hắn ta bắt nạt anh không?”
Hạ Cừu mím môi, vẻ mặt dần dần trầm xuống, Sơ Tranh lập tức hôn hắn một cái.
Hạ Cừu nháy mắt đã từ âm u chuyển sang rạng rỡ, “Hắn rất xấu.”
“Anh...”
Sơ Tranh ôm hắn vào trong ngực, dỗ dành một hồi mới thấp giọng hỏi: “Trước khi anh được đội trưởng Tống mang đi, đã gặp ai cuối cùng.”
“Đội trưởng Tống?”
“Là người ngày đó từng hỏi anh mấy câu.”
“...”
Hạ Cừu phồng má suy nghĩ một hồi.
“Nhớ được không?”
“Ừ.”
“Trước khi gặp anh ta, người cuối cùng anh gặp là ai?”
Theo đội trưởng Tống nói, hắn là người đầu tiên đi vào, người Hạ Cừu trông thấy đầu tiên hẳn là hắn.
Trong lúc đó, trừ người chết ra, nếu có hung thủ, vậy hẳn Hạ Cừu phải thấy được.
Sơ Tranh vốn muốn hỏi ai đã giết một nhà bố dượng của Hạ Cừu.
Bất quá với tình hình của Hạ Cừu bây giờ, có lẽ không có cách nào trả lời.
Chỉ có thể hỏi thử như vậy.
Lúc này cảm xúc của Hạ Cừu khá tốt, không có bất kỳ gì khác thường.
“Người cuối cùng...” Hạ Cừu nghĩ một hồi, “Là... Bác sĩ”
“Là người rất xấu mà anh nói sao?”
“Ừ” Hạ Cừu gật đầu, “Chính là hắn.”
“Tốt, đừng nghĩ về hắn ta nữa.” Sơ Tranh lập tức dời đi sự chú ý của Hạ Cừu, sợ hắn sẽ nghĩ tới những chuyện khác.
Lực chú ý của Hạ Cừu rất nhanh đã bị dời đi, Sơ Tranh tùy tiện dỗ dành là được.
Sơ Tranh tìm cho Hạ Cừu chút chuyện để làm, cô ra ban công gọi điện thoại, cho người tra tình hình tài chính của tên bác sĩ kia.
Cúp điện thoại, cô trở lại phòng khách.
“Đi ngủ chưa?” Sơ Tranh ôm người ngồi dưới đất đặt lên sofa.
“Anh không buồn ngủ.” Hạ Cừu lắc đầu, “Anh muốn xem TV.”
Sơ Tranh nhìn nội dung đang chiếu trên TV, “Em ngủ cùng anh cũng không muốn ngủ sao?”
Hạ Cừu nhìn sang tivi, lại nhìn sang Sơ Tranh, cuối cùng quả dứt khoát tắt TV, đứng dậy chạy vào phòng ngủ.
“Em mau lên.”
“...”
Hạ Cừu tiến phòng ngủ đi tắm trước, tắm được một nửa lại đột nhiên kéo cửa phòng ra, “Em có cầm đồ của tôi không?”
Sơ Tranh vừa uống một ngụm nước suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Cô cầm cái khăn nhỏ lên, nhanh chóng quấn hắn lại, “Cái gì?”
“Tôi đặt ở chỗ đó.” Hạ Cừu không cảm thấy có gì không đúng, chỉ quan tâm đồ vật của mình.
Sơ Tranh nhìn theo hướng hắn chỉ.
Cô không nhớ rõ đồ để ở chỗ đó...
“Emi không cầm.”
“Vì sao lại không thấy?”
Ta làm sao biết được!
Sơ Tranh nhẫn nại hỏi lại: “Là cái gì?”
“Con vịt nhỏ.”
“??”
Cái quỷ gì?
Sao cô không thấy?
“... Anh lấy con vịt nhỏ từ đâu ra?”
“Cô cho tôi.”
“Em cho lúc nào...” Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới trước đó khi dọn dẹp phòng tắm, hình như có cô có đưa hắn con vịt nhỏ thật.
Là loại thả vào bồn tắm sẽ nổi lên.
Quà tặng kèm khi mua đồ.
Lúc ấy Hạ Cừu ở bên cạnh, cô liền thuận tay nhét cho hắn.
“Rất thích sao?”
“Cô cho tôi.” Hạ Cừu lặp lại lần nữa, “Tôi muốn.”
“Có thể là dì quét dọn cất đi rồi, để em đi hỏi, anh vào trước đi.”
Hạ Cừu nhìn cô mấy giây, cuối cùng gật gật đầu, ngoan ngoãn đi vào tiếp tục tắm.
Sơ Tranh gọi điện thoại cho dì giúp việc.
“Con vịt nhỏ? A, tôi có thấy, tôi thấy nó trong thùng rác, nên tưởng cô không dùng nữa mới vứt đi...”
Có thể Hạ Cừu đã quên để nó lên bàn.
Kết quả không cẩn thận làm rơi vào trong thùng rác, dì giúp việc cũng cho rằng không cần nữa.
Sơ Tranh cúp điện thoại, đi ra siêu thị nhìn xem.
Cô đi một vòng rồi cũng nhìn thấy quà tặng vịt nhỏ, nhưng... màu sắc và hình dáng hình như không giống nhau lắm.
Nhà sản xuất không biết có bị nghiện làm vịt nhỏ hay không, mà mỗi cái đều không giống nhau.
Sơ Tranh cảm thấy khả năng không dỗ được mất.
Mà bất kể có dỗ được hay không, cứ mua về trước đã.
Hạ Cừu còn đang trong phòng vệ sinh, Sơ Tranh đã gõ cửa.
Hạ Cừu tới mở cửa, sau đó mới bọc áo choàng tắm, “Đã tìm được chưa?”
“Anh tắm xong chưa?”
“... Ừ.”
“Vậy anh ra trước đã.”
Hạ Cừu chần chờ từ phòng tắm đi ra.
Sơ Tranh kéo hắn đến bên giường, “Anh xem cái nào là của anh?”
Hạ Cừu liếc mắt, “Đều không phải.”
“...”
Hạ Cừu chuyển ánh mắt sang Sơ Tranh, thật lòng hỏi: “Con vịt nhỏ của tôi đâu?”
“Cái kia... Không tìm được. Anh chọn một cái khác được không?” Sơ Tranh cảm thấy mình sống cũng quá khó khăn.
“...”
Hạ Cừu tránh khỏi tay Sơ Tranh, không nói tiếng nào tiến vào phòng tắm.
Đầu mày Sơ Tranh không khỏi giật giật, cũng theo hắn đi vào.
Trên thân Hạ Cừu còn bọc áo choàng đã trực tiếp đi vào bồn tắm, cả người đều chìm xuống dưới.
Sơ Tranh biết hắn có thể nín thở, cũng không có kéo hắn lên, chỉ là ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.
Sơ Tranh tính toán thời gian, vào mấy giây cuối cùng thấy Hạ Cừu không chủ động ngoi lên mới kéo hắn.
Hạ Cừu lên tiếng trước, “Đó là em tặng cho tôi.”
“...”
Thật sự không có tặng.
Lúc ấy chỉ tiện tay đưa cho anh mà thôi.
Sơ Tranh cầm vịt nhỏ mới mua về, “Nhưng tôi cũng tặng cho anh cái này, anh thật sự không muốn sao?”
Hạ Cừu trừng mắt nhìn vịt nhỏ, vẫn không nhúc nhích.
“Vậy tôi vứt đây.” Sơ Tranh làm bộ muốn ném ra ngoài.
Hạ Cừu lập tức ôm lấy tay của cô, đoạt lấy vịt nhỏ, “Thế nhưng tôi vẫn muốn muốn cái kia.”
“Đừng tham lam.” Sơ Tranh chạm vào chóp mũi Hạ Cừu “Nếu không cái này cũng không cho nữa.”
“...”
Nghe thấy không được cho, Hạ Cừu không quấy nữa.
“Mau đứng lên.”
Tóc Hạ Cừu còn ướt đẫm, “Em ôm tôi.”
“...”
Tôi thiếu nợ anh chắc!
Ôm cái rắm!
-
Một phút đồng hồ sau, Sơ Tranh dùng áo choàng khô bao lấy, ôm hắn đến sofa bên ngoài ngồi xuống.
Sơ Tranh tìm máy sấy, giúp hắn sấy khô.
Hạ Cừu tựa vào trong ngực cô, trong tay nắm vuốt vịt nhỏ thưởng thức.
Thật ra Hạ Cừu không thích đồ chơi lắm, dù sao hắn cũng đã trưởng thành.
Hắn thích chính là thứ Sơ Tranh đưa.
“Được rồi, nhanh đứng lên.”
Quần áo Sơ Tranh đã bị thấm nước, sau khi giúp Hạ Cừu chuẩn bị tốt thì mới đi tắm rửa.
Sơ Tranh tắm rửa xong, vừa ra cửa đã thấy áo choàng tắm bị Hạ Cừu ném xuống đất, bèn tiện tay nhặt lên để qua một bên.
Cô nghĩ Hạ Cừu đã mặc quần áo ngủ, nhưng không ngờ vừa chạm vào...
“Quần áo anh đâu?”
“Em không đưa cho tôi.” Hạ Cừu vô tội nhìn cô, “Muốn... tôi mặc không?”
“Trước kia anh đi ngủ đều không mặc gì sao?”
“Có mặc.”
“Vậy sao bây giờ anh không mặc.”
“... Nhưng em không đưa tôi”
Tốt, lại trở về câu hỏi ban đầu rồi.
Đều là lỗi của cô.
Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi đi tìm quần áo cho Hạ Cừu, bảo hắn nhanh chóng mặc vào.
Hạ Cừu chậm rãi mặc quần áo tử tế, giơ tay lên “Mặc xong rồi.”
Sơ Tranh cảnh cáo hắn: “Lần sau không được phép không mặc quần áo đã ra ngoài, hoặc là không mặc quần áo đã đi ngủ!”
“... Ồ.”
Sơ Tranh thầm thở dài, nhớ ra hắn còn không uống thuốc, lại đem thuốc đưa cho hắn.
Cô hiện tại không chỉ mệt tim.
Mà chỗ nào cũng mệt hết.
Đây đều là những chuyện quái gì
Không thể sống yên ổn nữa được sao?
===============
24.06.2021