Edit: Sa Nhi
==================
Hạ Cừu gập hơn nửa tháng, cuối cùng cũng gấp đủ số sao.
“Anh muốn ước điều gì?” Rốt cục không cần hơn nửa đêm không ngủ được, ngồi gấp sao với hắn rồi.
“Đến đêm anh mới ước.”
“Khác nhau ở chỗ nào?” Cũng không phải ước với sao trên trời.
Hạ Cừu suy nghĩ một chút, “Tương đối có cảm giác nghi thức.”
Sơ Tranh: “...”
Nhiễu sự.
Hạ Cừu chờ đến tối, kéo Sơ Tranh đi lên sân thượng.
Đêm nay khí trời tốt, có thể trông thấy không ít sao, ánh trăng sáng tỏ treo trên màn trời.
Hạ Cừu bưng lấy bình sao, bắt đầu cầu nguyện.
Hạ Cừu từ từ nhắm hai mắt, không nói ra âm thanh, Sơ Tranh cũng không biết hắn ước điều gì.
Chờ hắn ước xong, Sơ Tranh hỏi hắn: “Anh ước gì vậy.”
“Nguyện vọng không thể nói ra được, bằng không sẽ mất linh.”
“...”
Anh không nói ra mới mất linh!
Hạ Cừu đánh chết cũng không nói, bị Sơ Tranh bức ép liền chơi xấu giở trò hôn hít.
Sơ Tranh đến cuối cùng cũng không thể hỏi ra Hạ Cừu đã ước điều gì.
-
Sơ Tranh cùng Hạ Cừu ở chỗ này hơn hai tháng, hai tháng sau lại đi đến một quốc gia khác.
Hạ Cừu đối với chuyện du lịch thế này rất thích, sự vật, người đều mới mẻ, làm hắn không có nhiều tinh lực đi suy nghĩ linh tinh nữa.
Cho nên chỉ cần Sơ Tranh không trêu chọc đến hắn, cảm xúc Hạ Cừu sẽ rất ổn định, về sau còn có thể ngừng dùng thuốc.
Trên máy bay, Hạ Cừu nghe nhạc xem tạp chí, hắn đột nhiên kéo tai nghe xuống, kéo tay áo Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn hắn.
Hạ Cừu chỉ vào bài báo nói đến khủng long trên tạp chí, nói, “Em nói xem, nếu khủng long vẫn còn tồn tại, thế giới này sẽ ra sao?”
Sơ Tranh thuận miệng đáp: “Có thể chúng sẽ thành món đặc sảnđấy.”
Hạ Cừu: “...”
Hạ Cừu lại không ngốc, cũng biết Sơ Tranh chuyên gia chém gió.
“Nếu như nhân loại sinh sống cùng một thời đại với khủng long, em cảm thấy phần thắng của nhân loại lớn hơn, hay là khủng long lớn hơn?”
“Nhân loại.”
“Tại sao?”
“Có trí tuệ.”
Hạ Cừu như có điều suy nghĩ, tiếp tục xem tạp chí.
Sơ Tranh phụ trách thỉnh thoảng giải đáp hắn một vài vấn đề.
“Anh muốn thử nhảy dù.” Thời điểm xuống máy bay, Hạ Cừu đột nhiên nói thế.
Sơ Tranh suýt nữa bước hụt bậc thang, cô vội ghìm lấy tay vịn, “Sao đột nhiên muốn chơi cái này?”
“Chỉ... Đột nhiên nghĩ đến a.” Hạ Cừu ôm cánh tay cô, “Chúng ta đi chơi nhé?”
Sơ Tranh: “...”
Chơi!
Bọn họ hiện tại đang ở một thành thị, vừa vặn có hoạt động nhảy dù này.
Sơ Tranh dẫn Hạ Cừu đi nhảy bungee trước đã.
Hạ Cừu nhìn có vẻ nhát gan, nhưng dường như lại rất thích mấy môn thể thao mạo hiểm này.
Vừa nhảy cầu xuống đã vội lên kế hoạch.
“Anh muốn chơi thêm một lần, anh muốn chúng ta cùng nhảy!”
Sơ Tranh: “Để làm gì?”
“Vừa rồi anh nhìn thấy có đôi kia cùng nhảy, bọn họ có thể hôn nhau nữa, anh cũng muốn!”
Sơ Tranh: “...”
Không cách nào phản bác.
-
Xác định Hạ Cừu không có vấn đề gì, Sơ Tranh lúc này mới dẫn Hạ Cừu đi nhảy dù.
Về sau thì cái gì mà lướt sóng, leo núi, đều dẫn hắn đi trải nghiệm hết.
“Còn muốn chơi cái gì?”
Hạ Cừu cắn ống hút, lắc đầu.
Sơ Tranh thở phào.
Sơ Tranh kéo Hạ Cừu đi qua lại trên đường phố xa lạ nơi đất khách quê người, đang đi, Hạ Cừu bỗng nhiên dừng lại, nhìn xem một cánh cửa màu trắng.
Sơ Tranh nhìn theo sang.
Trên cửa treo tấm bảng —— bưu cục Tương lai.
Xuống dưới còn có một hàng chữ nhỏ —— hãy viết một bức thư gửi bạn trong tương lai.
Hạ Cừu dường như cảm thấy hứng thú, kéo Sơ Tranh đẩy cửa đi vào.
Bên trong không tính là rộng rãi, chỉ có mấy bàn lớn, mỗi bàn đều đặt giấy cùng bút.
Hai bên được đặt các hộp thư chìm trong tường, phía trên có đánh dấu thời gian.
Một ngày, 10 ngày, 20 ngày, 1 tháng, 2 tháng... thời gian dài nhất chỉ có một năm.
Hạ Cừu kéo Sơ Tranh ngồi xuống, lấy trang giấy cho hắn.
Lúc Hạ Cừu suy nghĩ, theo thói quen lại cắn bút.
Sơ Tranh đẩy bút ra, “Bẩn.”
Hạ Cừu mím môi, nhưng không cắn nữa, dường như hắn nghĩ đến cái gì, bắt đầu viết lên giấy.
Sơ Tranh hơi ngó sang nhìn, Hạ Cừu lập tức che lại.
“Đừng nhìn.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh tiện tay vẽ trên giấy một vòng tròn, bỏ vào trong phong thư.
Hạ Cừu hẳn là cũng không viết mấy chữ, rất nhanh đã đặt bút xuống, niêm phong cẩn thận.
Hắn quay đầu nhìn niên hạn trên tường, “Gửi cho thời gian nào trong tương lai nhỉ?”
“Cứ làm như anh có thể nhận được không bằng.” Cái này mợ nó chính là trò chơi đấy.
Hạ Cừu không hiểu: “Vì sao không thể?”
“...” Có thể có thể có thể, anh có thể.
Cuối cùng Hạ Cừu lựa chọn một năm.
Sơ Tranh thuận tay quăng thư theo vào, Hạ Cừu cũng rất tò mò, “Em viết gì vậy?”
“Vậy anh nói cho em anh viết cái gì.”
Hạ Cừu lập tức không hỏi nữa.
Ngày nào đó Hạ Cừu nằm lỳ ở trên giường nhìn điện thoại, hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi Sơ Tranh bên cạnh.
“Chúng ta là người yêu sao?”
“Phải.”
Vấn đề Hạ Cừu hỏi một ngày rất nhiều, Sơ Tranh đều chẳng muốn nghĩ, chỉ trả lời theo quán tính.
“Vậy chúng ta sẽ kết hôn sao?”
“Sẽ.”
“Vậy chúng ta lúc nào thì kết hôn?”
“Sáng mai.”
“Hả?”
Hạ Cừu đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, gằn từng chữ nói: “Anh nói chính là, chúng ta lúc nào thì kết hôn.”
“Sáng mai.”
Hạ Cừu bĩu môi, “Em gạt anh.”
Sơ Tranh: “...”
Sao em lại gạt anh rồi?
Hạ Cừu: “Chuyện trọng đại như kết hôn, làm sao có thể một ngày đã hoàn thành, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị kỹ càng đấy.”
Một ngày sau, Hạ Cừu ngơ ngác cầm giấy chứng nhận kết hôn, cùng Sơ Tranh đi ra khỏiCục dân chính.
“Rất đơn giản.” Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai Hạ Cừu.
Hạ Cừu: “...”
Cái này không giống!!
Hạ Cừu nắm vuốt giấy kết hôn, “Anh... Anh nói chính là hôn lễ.”
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng phản bác: “Kết hôn cùng hôn lễ là hai việc khác nhau, anh hỏi là lúc nào kết hôn, chứ không có hỏi làm hôn lễ.”
“...”
Hạ Cừu tự bế, hai ngày không thèm để ý tới Sơ Tranh.
Cuối cùng lấy việc Sơ Tranh đồng ý cử hành hôn lễ mới kết thúc.
-
Sơ Tranh cùng Hạ Cừu ở phó bản này không lâu lắm, Sơ Tranh từ trò chơi ra ngoài, bởi vì Vấn Tiên Lộ có một số việc, liền không lại tiến vào trò chơi.
Tinh Tuyệt bận bịu chuyện của công ty, cũng không có thời gian quấn lấy cô.
Một năm sau.
Sơ Tranh cùng Tinh Tuyệt từ trong xe bước xuống, Liễu Trọng đang ngồi tại cửa ra vào ăn mì, thấy bọn họ trở về thì gọi Sơ Tranh lại.
“Có thư cho 2 người.”
“Thư?” Cái niên đại này, ai còn viết thư nữa?
Liễu Trọng đi vào trong cầm thư ra, mặt mũi tràn đầy cảm thán, “Ầy, cái niên đại này vẫn còn có người viết thư nữa...”
Sơ Tranh tiếp nhận rồi xem xét, trên phong thư có viết người gửi, cùng địa chỉ gửi đi.
Chữ là được in ra.
Sơ Tranh mở phong thư, giấy viết thư bên trong có chút quen mắt.
Giấy viết thư mở ra, bên trong chỉ có một câu.
[ Ước nguyện cả đời của anh. ]
Ký tên, Hạ Cừu.
Sơ Tranh quay đầu hỏi người bên cạnh: “Sao lại thế này?”
Tại sao đồ trong phó bảnlại xuất hiện ở đây?
Tinh Tuyệt: “À, anh đã thảo luận với đội của Nguyễn Lượng, phó bản trong trò chơi sẽ ngẫu nhiên xuất hiện bưu cục Tương lai, chỉ cần viết vào, lưu lại địa chỉ, là sẽ nhận được trong cuộc sống hiện thực.”
Nguyễn Lượng: “...” Cũng không có đâu!! Ông nội này cứ khăng khăng, bắt bọn họ sống chết cũng phải làm ra bằng được!!
Vì chuyện này, trong tập đoàn còn cãi nhau không ít đấy!
“Anh cái này để làm gì?”
Tinh Tuyệt giơ phong thư trong tay mình ra, “Anh muốn xem thử em viết cái gì.”
“...”
Tinh Tuyệt mở phong thư ra, lấy giấy viết thư.
Hình tròn cực to làm vẻ mặt Tinh Tuyệt đờ ra ngưng trệ.
Sơ Tranh vượt qua hắn tiến vào Hoàng Tuyền Lộ, Tinh Tuyệt vội vàng đuổi theo, “Sao em lại vẽ hình tròn. Có ý gì hả... Em chờ anh một chút!!”
-
Em,
Là ước nguyện cả đời của anh.
—— Hạ Cừu
===================
VỊ DIỆN 69 HOÀN TẤT!
===================
#Sa:
04:14 - 27.06.2021Ko ngủ được nên làm cho xong vị diện @@