Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta: Sa - Shadowysady
=====================
Tạ Xu là một người bình thường không có huyền khí——Thậm chí so với người bình thường còn không bằng, bởi vì kinh mạch của hắn toàn bộ từng bị phá vỡ, nên trên cơ bản cũng chẳng có mấy khí lực——Bởi vậy, hắn căn bản không phải là đối thủ của Sơ Tranh.
Đáy lòng Tạ Xu tràn đầy khuất nhục và phẫn nộ, nhưng chỉ có thể mặc cho Sơ Tranh xử lý vết thương trên đùi hắn.
Lúc đầu thần kinh và cơ thể hắn còn căng cứng.
Nhưng dần dần hắn phát hiện Sơ Tranh chỉ chuyên tâm xử lý vết thương, trong ánh mắt không có lẫn bất kì tạp niệm nào khác, chỉ là sự bình tĩnh đến lạnh lùng.
“Nhưng ta chính là Quân Sơ Tranh.”
Tạ Xu đột nhiên nghe thấy một câu này, mãi lúc sau hắn mới phản ứng được, Sơ Tranh là đang trả lời vấn đề hắn nói trước đó.
Ánh mắt Tạ Xu rời khỏi tay Sơ Tranh.
“Sao ngươi có thể xác định được?”
“Bởi vì là ta.”
Tạ Xu trầm mặc không nói tiếp, hắn không tin nàng.
Mặc kệ nàng là Sở Ứng Ngữ hay là Quân Sơ Tranh, hắn cũng không tin nàng.
Sơ Tranh xử lý xong vết thương, chờ quần áo hong khô thì lấy cho hắn mặc vào.
“Có thể cởi trói cho ta không?” Bị trói thế này làm hắn thấy không thoải mái, hơn nữa còn thấy quá sức kỳ quái.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, ôm Thiên Cẩm Thử vào lòng: “Ngươi chạy mất thì sao.”
Thế gian này lớn như vậy, tùy tiện chạy đi nơi khác là không tìm được đâu.
Vẫn là trói lại đi.
Ra ngoài rồi tìm nơi nhốt lại!
Ừ!
“.......”
Tạ Xu khẽ cười: “Lấy thực lực của ngươi mà còn sợ một tên phế vật như ta?”
“Con kiến còn có thể làm vỡ đê, đừng hạ thấp chính mình.” Sơ Tranh dừng một chút: “Ngươi cũng không phải là phế vật.”
Thẻ người tốt của cô mới không phải là phế vật!
Xinh đẹp như vậy sao có thể gọi là phế vật chứ?
Đáy mắt Tạ Xu dường như có cảm xúc dâng trào, nhưng lại dường như không có gì cả.
Khóe miệng của hắn từ từ rút lại, ánh mắt dần dần tĩnh mịch.
Nàng và Sở Ứng Ngữ quả thật không hề giống nhau.......
Sơ Tranh nghiêng người sang: “Lạnh?”
Tạ Xu bị cô nhìn thì không hiểu sao lại hơi hoảng hốt, hắn rời ánh mắt đi, gật đầu lung tung.
Hắn cảm giác được cô đang ngồi dịch lại đây, sau đó cơ thể của hắn đột nhiên bị cô kéo một cái, ngã vào lòng cô.
Người Tạ Xu rất lạnh, ban đêm trong bí cảnh là thời điểm lạnh nhất, còn có cả sương giá.
Nhưng trong ngực cô lại rất ấm áp.
Tạ Xu và Thiên Cẩm Thử chen trong ngực Sơ Tranh, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiên Cẩm Thử lại phát ra ánh mắt đồng cảm.
Nữ nhân này thật hoa tâm a!
“Ngươi thật sự không nhớ gì hết sao?” Tạ Xu hỏi.
“Ừ.” Sơ Tranh chỉnh lại tư thế, để Tạ Xu nằm xuống, còn cô thì dựa vào thân cây đằng sau: “Ngươi biết ta?”
Tạ Xu cong cười: “Không biết, ta chỉ biết gương mặt này của ngươi.”
“Ừm.”
Sơ Tranh nhắm mắt lại, Tạ Xu nhìn chằm chằm vào cằm của nữ tử, lá cây trên đỉnh đầu bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
Tạ Xu giật giật khóe môi: “Ngươi từng nghe qua Trọng Tuyết Dạ Nguyệt chưa?”
Sơ Tranh chỉ lắc đầu, không lên tiếng.
“Kia....”
Sơ Tranh chê hắn ồn, lấy tay bịt mồm hắn lại luôn: “Đừng nói chuyện.”
Lắm chuyện thế..
Có biết chữ phiền viết thế nào không.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi đó.
Tạ Xu: “.....”
Tạ Xu bị trói rất không thoải mái, cuối cùng Sơ Tranh phải chuyển thành trói tay của hắn ra phía trước.
-
Tạ Xu bị một vật lông xù cào cho tỉnh.
Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy con chuột màu vàng kia đang ngồi xổm trên ngực hắn, dùng móng vuốt của nó cào cào.
“Ngươi đã tỉnh.”
Ánh nắng xuyên qua tán cây tươi tốt, Tạ Xu giơ tay che mắt.
“Ngươi biết nói chuyện?”
“Hừ hừ, ta là Thần thú đấy nhé.” Thiên Cẩm Thử kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ lên.
Thần thú?
Tạ Xu ngồi dậy, Thiên Cẩm Thử từ trên người hắn tuột xuống, ngồi xổm ở bên cạnh, Tạ Xu đầy hứng thú đánh giá nó qua lại: “Đúng là không nhìn ra.”
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, vẫn còn bị trói......
Thiên Cẩm Thử tức đến phồng mang trợn má.
Tạ Xu nhìn bốn xung quanh: “Chủ nhân của ngươi đâu?”
“Phi, nàng không phải là chủ nhân của ta.” Thiên Cẩm Thử tức giận nói: “Ngươi đừng có nói bậy!”
“Không phải chủ nhân của ngươi?” Hắn còn tưởng rằng là khế ước thú của nàng chứ, không phải sao...
“Dĩ nhiên không phải, ta mới không có loại chủ nhân này!” Thiên Cẩm Thử cả giận nói: “Ta không có chủ nhân!”
Bây giờ nó là Thần thú đó, sẽ không có chủ nhân gì hết, mất mặt bỏ xừ!
Nam tử hơi nhíu mày, ánh nắng pha tạp rơi trên hàng mi của hắn, đáy mắt đen nhánh như bừng sáng ngời, cả người đẹp mắt đến mức không có ngôn từ nào có thể diễn tả.
“Vậy nàng đâu rồi?”
“Ai biết.” Thiên Cẩm Thử ngồi xổm ở bên cạnh vẽ vòng tròn: “Ngươi tranh thủ thời gian chạy đi, nhân cơ hội nàng còn chưa quay lại.”
Nó là chạy không thoát.
Nể mặt mũi của hoa tinh trong tay nàng.... nó miễn cưỡng cũng có thể ở lại.
“Chạy?” Nam Tử cười ra tiếng: “Bị nàng bắt lại thì phải làm sao, ngươi muốn hại ta sao?”
“Nàng sẽ không nhanh trở lại vậy đâu, ngươi cứ chạy về phía đông, bên kia có một đại gia hỏa, nàng sẽ không đuổi kịp ngươi đâu.” Thiên Cẩm Thử cực kỳ đồng cảm với loài người xinh đẹp này nên bày mưu tính kế cho hắn.
Tạ Xu nghĩ đại gia hỏa trong miệng con chuột nhỏ này chắc là Thần thú.
Dù sao nó cũng là Thần thú, còn nói con kia là đại gia hỏa, chắc chắn so với nó còn lợi hại hơn gấp tỷ lần.
“Ngươi cũng nói đó là đại gia hỏa mà còn kêu ta chạy về hướng đó để tìm chết sao?”
Tạ Xu không biết tiểu gia hỏa này vô tình hay cố ý, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đáp ứng.
Vạn nhất là nữ nhân kia đang thăm dò mình thì sao?
Không phải Tạ Xu có chứng vọng tưởng bị hại, mà là nếu hắn không cảnh giác thì đã chết từ lúc nào cũng không biết nữa rồi.
“Cũng đúng nha.”
Thiên Cẩm Thử quên mất loài người xinh đẹp này chỉ là một tên phế vật.
“Hầy.”
Nó thở dài thườn thượt như ông cụ non.
Tạ Xu: “......”
Một lát sau Sơ Tranh mới trở về, trên tay còn cầm quần áo và thức ăn.
Cô đưa quần áo cho Tạ Xu, đương nhiên Tạ Xu rất kén cá chọn canh, trên mặt đều viết to mấy chữ “đừng có cho ta mặc thứ này“.
“Chấp nhận đi.” Sơ Tranh nói: “Ra ngoài rồi sẽ mua cho ngươi bộ khác.”
Trong bí cảnh đều là tìm bảo bối, rồi lịch luyện, làm gì có ai rỗi hơi mang quần áo đẹp đến trình diễn thời trang.
“Ta mặc cái này là được rồi.” Tạ Xu trả lại y phục cho Sơ Tranh.
Y phục trên người hắn chỉ hơi bị rách, cũng không ảnh hưởng nhiều.
Sơ Tranh lạnh lùng: “Ta bảo ngươi thay thì ngươi cứ thay đi.”
Tạ Xu giơ tay mình ra cho cô nhìn: “Ngươi trói ta thì bảo ta thay bằng niềm tin à.”
Sơ Tranh đã hiểu: “Ta giúp ngươi.”
Tạ Xu nghẹn họng: “Ngươi thả ta ra, ta tựthay.” Ai cần ngươi thay cho ta chứ!
“..... Ngươi dám chạy ta sẽ đánh gãy chân.” Sơ Tranh uy hiếp xong mới buông hắn ra.
Tạ Xu nhịn lửa giận, cầm quần áo ra đằng sau thân cây thay.
Quần áo màu tím không yêu dã bằng màu đỏ, nhưng cũng làm nổi bật mấy phần tự phụ của nam tử, rất có phong thái của một quý công tử.
“Ăn một chút đi.”
“Cái này là gì?” Tạ Xu nghi ngờ nhìn hoa quả trong tay Sơ Tranh.
“Không biết.” Sơ Tranh rất thẳng thắn, cô không biết, nhưng chắc là ăn được, trước đó cô đã thấy đám người Tĩnh Nguyên quốc ăn loại quả này rồi.
“Ngươi không biết mà còn bảo ta ăn?” Khóe miệng Tạ Xu giật giật muốn cạn lời: “Ngươi không sợ độc chết ta sao?”
“Không sao đâu, đừng sợ.” Dù sao còn có cơ hội restart mà.
“.....” Nàng chắc chắn muốn độc chết hắn!
Tạ Xu không biết làm thế nào để diễn tả nội tâm phức tạp của mình nữa.
“Ngươi không phải là Sở Ứng Ngữ nhưng sao lại muốn cứu ta?” Tạ Xu chợt nghĩ đến trọng điểm.
“Bởi ta phải làm một người tốt.” Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh nghiêm túc đưa hoa quả cho hắn: “Ta là một người tốt đúng không?”
Nụ cười của Tạ Xu có chút cổ quái: “Người tốt? Ngươi?”
Hắn không khẳng định, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Trên thế giới này chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc, chứ làm gì có người nào tốt lành chứ, có chăng cũng chỉ có cường giả bố thí cho kẻ yếu hoặc giả vờ trước khi cướp đoạt mà thôi.
Cho dù là nàng đã cứu mình....
“Ăn.”
Tạ Xu: “......”
Ta không ăn!
Tạ Xu quay người đi sang bên cạnh.