Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 291: Chương 291: Quần hạ chi thần (15)




Editor: Ấu. - duahauahihi

Beta: Sa - Shadowysady

=====================

“Dùng Thần thú đổi lấy Thánh thú, các ngươi cũng thông minh gớm nhỉ.” Coi bổn cô nương là đồ ngốc mà chơi đùa chắc?

Giọng điệu Sơ Tranh lạnh buốt, giống như được tôi luyện từ hàn băng, từng từ từng chữ rơi vào trong tai kẻ khác đều như có thể đập ra băng đá.

Thần thú hi hữu lắm mới gặp được, bọn họ moi đâu ra Thần thú bây giờ.

Kẻ áo đen cắn răng: “Cô nương thật sự không đáp ứng?”

“Ta không.”

Nhất định không!

Kẻ áo đen ra hiệu cho đám người ở phía sau.

Huyền khí trên cơ thể đám người kia liền tăng vọt, Huyền khí trong tay họ phóng vút lên lượn vòng trên không trung, tạo ra đủ các loại ký hiệu kỳ lạ.

Sơ Tranh sờ sờ Thiên Cẩm Thử: “Bọn chúng đang làm gì thế?”

“Bày trận.” Âm thanh Thiên Cẩm Thử run lẩy bẩy: “Ngươi không biết sao?”

“Không biết.” Ta còn chưa thấy bao giờ! “Giờ thì biết rồi.”

“......” Không hiểu sao ngươi lại có thể trấn định như thế! Thiên Cẩm Thử xù lông: “Vậy ngươi còn không mau chạy đi, loại trận pháp dựa vào Huyền khí ngưng kết này, đến cả Huyền Tôn của loài người các ngươi cũng không chống đỡ được đâu.”

“Mà ngươi còn đang trong kết vực của bọn họ, nhất định sẽ chết không toàn thây!” Thiên Cẩm Thử muốn chạy trốn nhưng lại bị Sơ Tranh ôm vô cùng chặt: “Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo làm đệm lưng!!”

Mị không muốn chết!

Mị còn trẻ!

Mị còn chưa kiếm được chuột cái đây này!!

“Kết vực là cái gì?”

“..... Đừng nói với ta là ngươi chẳng biết gì nhé?!” Thiên Cẩm Thử phát điên phát rồ.

Vừa rồi cô còn trấn định lắm cơ mà, nó cứ tưởng cô đã biết rồi, kết quả cô cái gì cũng không biết, điếc không sợ súng, nên mới không sợ sao?

“Kết vực chính là một không gian đơn độc được ngăn cách ra bởi trận pháp, chỉ có Huyền Thánh mới có thể.....” Thiên Cẩm Thử chợt dừng lại, giây sau đã hét to: “Đám người này đang che giấu thực lực, chạy mau!!”

“Không phải nói trên đại lục này Huyền Thánh rất khan hiếm sao.” Còn nói Huyền Thánh nổi danh còn chưa quá năm ngón tay gì gì đó cơ mà.

“......” Hình như thế thật.

Thiên Cẩm Thử còn chưa nghĩ ra ngô ra khoai thế nào thì kẻ áo đen bên kia đã bày xong trận pháp.

Trận pháp công kích xé trời diệt đất nện thẳng xuống.

Lực lượng kia, so với bất kỳ năng lực của kẻ nào Sơ Tranh từng gặp trên thế giới này cũng đều cường đại hơn rất nhiều.

Công kích từ trận pháp dày đặc không có khoảng giãn cách nào, nơi Sơ Tranh đứng chỉ trong nháy mắt đã biến thành phế tích.

Sơ Tranh rơi xuống mặt đất, một đạo rồi lại một đạo Huyền khí theo sát cô bay đến.

Sơ Tranh đưa tay ra, ngân tuyến trong nháy mắt ẩn hình, bỗng nhiên hướng về phía những kẻ kia quấn chặt lại.

Nhưng hiệu quả lại không được tốt lắm.

Trận pháp đã bảo vệ bọn hắn.

Sơ Tranh lập tức từ bỏ kế hoạch này, ngân tuyến trong không trung rút lui, dần dần ngưng tụ thành một thanh kiếm màu bạc trên tay cô.

Cô quay người vung lên, ngân quang từ trường kiếm lóe lên, Huyền khí bay đến đụng vào ngân quang, hai cỗ lực va chạm nhau tóe lên ánh lửa văng khắp nơi, cuối cùng phiêu tán biến mất vào hư vô.

Sơ Tranh giẫm lên đống đổ nát, nhảy vọt lên không trung.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, trường kiếm màu bạc huy động vạch lên màn đêm, trảm phá vòng công kích tiếp theo của bọn họ, đi thẳng đến trung tâm của trận pháp.

Trong trận pháp dâng lên một đợt Huyền khí lớn mạnh làm lá chắn.

Một giây sau va chạm, lá chắn Huyền khí đã có vết nứt vỡ.

Khí áp từ phía trung tâm trận pháp lan ra khắp bốn phía như gợn sóng.

Nữ tử đứng yên trên không trung, sóng khí làm lay động tà váy cô, trong đêm tối xiêm y Sơ Tranh bay phấp phới, dáng người thanh lãnh như tử thần giáng lâm, băng hàn vô thanh vô tức xâm nhập khắp thiên địa.

Mặc dù không phá tan trận pháp nhưng những kẻ trong trận pháp đều đã bị chấn động.

“Đại nhân, thanh kiếm kia của nàng ta hình như cũng chính là ngân tuyến vừa rồi.”

“Sao có thể lợi hại như vậy!”

“Đó là Thần khí sao?” Huyền khí và Thánh khí không thể có uy lực lớn đến vậy, khả năng duy nhất đó chính là Thần khí.

Trong mắt bọn hắn Sơ Tranh vốn chỉ là một Huyền Vương nho nhỏ.

Căn bản chẳng cần phải để tâm.

Thứ kẻ áo đen kiêng kị cũng chỉ là ngân tuyến quá sức quỷ dị kia mà thôi.

Kẻ áo đen thấp giọng nói: “Cho dù là Thần khí, bằng vào thực lực của nàng ta cũng không thể phát huy được uy lực chân chính của Thần khí, vừa rồi chẳng qua là do vận khí tốt ăn may được một chiêu mà thôi.”

Sơ Tranh buông trường kiếm trong tay ra.

Trường kiếm lập tức bay lên không trung, ngân quang lấp lánh hiện lên, giống như tinh quang tản mát dần dần rút ra khỏi hình dáng trường kiếm.

Trong thoáng chốc, ngân quang đã hội tụ lại thành một lăng chùy lớn màu bạc, như ánh sao trời rơi rụng xuống quanh người cô.

Trong khi đám người kia còn đang thảo luận Sơ Tranh không thể phát huy hết thực lực của Thần khí, lăng chùy màu bạc trong tay cô đã “vèo vèo” vọt tới bên này.

“Cẩn thận!”

Uy lực của lăng chùy lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cả đám người.

Thậm chí còn lớn hơn trường kiếm màu bạc lúc đầu nhiều, khí thế che trời lấp đất đánh về phía trận pháp, va chạm làm nó bị bắn ra, nhưng nó đã kịp chuyển ngoặt một cái trong không trung, nện xuống một lần nữa.

Ngân chùy cứ như một sinh vật sống, tự mình cũng có năng lực hành động.

Trong khoảnh khắc trận pháp đã bị nện ra khe hở, sau đó như núi đá sụp xuống, bắt đầu ầm ầm sập đổ.

-

Sơ Tranh rơi xuống nóc phòng, dưới mặt đất tiếng ồn ào truyền đến từng đợt, phòng ốc vừa rồi bị phá hư bây giờ lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Không trung có bột phấn bay lả tả rơi xuống, ngân quang hiện lên trong không khí, lấp lánh không thôi.

Sơ Tranh đưa tay ra, tinh quang lập tức hội tụ lọt vào trong lòng bàn tay cô, hóa thành sợi dây nhỏ quấn quanh trên cổ tay.

Sơ Tranh sờ xuống cổ tay, nhìn ra xa xăm.

“Ngươi thật lợi hại a!” Thiên Cẩm Thử ló đầu ra, đôi mắt đỏ như lửa tràn đầy kinh ngạc.

“Ừ.”

“....” Loài người chính là như vậy, không biết chữ khiêm tốn viết như thế nào nữa rồi.

Thiên Cẩm Thử nghĩ nghĩ: “Những người vừa rồi là kẻ nào?”

Sơ Tranh: “Không phải bọn họ tới tìm ngươi sao?” Lời này nên hỏi ta chắc! Bổn cô nương là bị liên lụy đó có biết không?! Người là ngươi giết, cũng là tới tìm ngươi, sao ta lại phải tốn công tốn sức đối phó với bọn hắn chứ?

Sơ Tranh càng nghĩ càng giận.

Nắm lấy Thiên Cẩm Thử sờ nắn xoa bóp không ngừng.

Thiên Cẩm Thử: “Làm sao ta biết được, mấy kẻ kia đột nhiên xuất hiện muốn moi tim ta, quả thực đầu óc có bệnh rồi, loài người các ngươi rõ là đều vì tư lợi.”

“Ừ.”

“......”

Ta đang mắng ngươi đó!!

“Ừm....”

Sơ Tranh vừa định đổi nơi ở thì chợt nghe thấy một âm thanh yếu ớt.

Cô nhìn về phía âm thanh truyền tới, con Đại điểu kia đang treo trên nóc nhà, lông vũ trên người nó giờ phút này đã rụng đâu hết, trọc lốc như gà khỏa thân, nhìn rất buồn cười.

“Ngươi ăn không?” Sơ Tranh hỏi Thiên Cẩm Thử, cho ngươi thêm đồ ăn cho múp này.

Thiên Cẩm Thử ghét bỏ: “Không ăn.”

Cho hỏa tinh thì đớp, ai đi xơi thứ đồ chơi này làm gì.

Vô Địch: “....”

Mẹ nó! Tốt xấu gì ta cũng là một con Thánh Thú đó?! Các ngươi tôn trọng ta chút đi!!!

Cuối cùng Vô Địch bị Sơ Tranh nhặt về, bởi vì hình như nó còn biết một số việc.

Vô Địch to con bị trói gô giữa mấy gốc cây.

Sơ Tranh vòng tay trước ngực đứng trước mặt nó, ánh mắt cô lạnh buốt, cứ như đang suy nghĩ nên xẻ thịt nó từ đâu.

“Nói, các ngươi từ đâu đến.”

Vô Địch “Phi” một tiếng, rất khinh thường.

“Chủ nhân ngươi chết cũng đã chết rồi, ngươi còn muốn bán mạng cho hắn nữa sao?” Sơ Tranh không biết lôi từ đâu ra một con dao: “Ta có thể thành toàn cho ngươi.”

Vô Định kinh hãi nhảy lên.

Sơ Tranh cầm dao tới gần Vô Địch.

Vô Địch cả kinh quên luôn cả tiếng chim kêu mẹ đẻ.

Nữ nhân này chính là người đã cho chủ nhân nhà nó lên bàn thờ, Vô Địch bị dọa suýt thì tè ra quần.

Chủ nhân chết cũng chết rồi, mạng sống quan trọng hơn nha.

Vô Địch cực kỳ không có khí cốt nói: “Ngươi muốn biết gì ta đều có thể nói cho ngươi biết, xin đừng giết ta!”

Thanh dao hiện ra ánh sáng lạnh lẽo dừng lại ngay trên cổ Vô Địch.

“Các ngươi từ đâu đến.”

“Đông Uyên, từ Đông Uyên xuống.”

“Đông Uyên?”

Chưa từng nghe qua nơi này..... Xuống? Nói cách khác là một nơi so với chỗ cô còn cao hơn à.

Cái từ cao này có thể nói về thực lực, cũng có thể nói về địa thế.....

Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Đông Uyên là nơi nào?”

Vô Địch sợ Sơ Tranh cầm dao xẻo thịt nó đến nơi, cái gì cũng khai ra tuốt luốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.