Edit & Beta: Sa - Shadowysady
==========================
Sơ Tranh chui vào bên trong áo choàng của Tạ Xu, ôm lấy hắn đi lên phía trước, Huyền khí của cô bao lấy bảo vệ hắn, triệt để ngăn trở hàn khí bên ngoài.
Tạ Xu đăm chiêu nhìn về nơi xa xăm, ánh mắt hắn vừa u ám lại vừa trầm lắng.
Năm năm......
Diêu Dạ dẫn đường, dọc theo con đường này không gặp phải ai, sau khi đi ước chừng hơn một canh giờ, cuối cùng ba người cũng trông thấy phong cảnh kiến trúc quy mô phía xa.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời chị gái nhỏ trong vòng một canh giờ, tiêu hết 20 khối Băng Phách Tuyết Tinh.】
Sơ Tranh: “...........”
Định mệnh!!
【Chị gái nhỏ, 1 điểm văn minh về chỗ, chúng ta phải làm bại gia chi tử có tố chất, có nội hàm.】
Mi câm miệng!
【......】 Chị gái nhỏ hung ác thế làm gì, thử nhìn chị gái nhỏ nhà người khác mà xem, cỡ nào ôn nhu dịu dàng như nước, trước nay còn chưa từng nói lời thô tục nữa chứ, số nó sao lại khổ thế này, huhuhuhuhu.
Sơ Tranh vẫn đang ôm Tạ Xu, đầu đột nhiên lại dựa vào bả vai của hắn.
Tạ Xu cũng dừng lại: “Quân cô nương, sao thế?”
“Muốn hôn ngươi.” Muốn hôn thẻ người tốt, muốn hôn thẻ người tốt, muốn hôn.... x3,14.
“.................”
Tạ Xu ngó nhìn về đằng trước, Diêu Dạ đã đi khuất qua một quãng, nhìn không thấy thân ảnh đâu nữa.
Tạ Xu cúi đầu xuống, đặt nhẹ một nụ hôn lên cánh môi của Sơ Tranh.
Đôi môi vừa chạm vào đã lại rời đi, hắn khẽ nhếch khóe môi: “Quân cô nương, được chưa?”
Sơ Tranh: “..........” Ta còn chưa thấy gì đâu!!
Sơ Tranh nghĩ đến việc mình đã mất công nuông chiều hắn thời gian dài như vậy rồi, cũng đến lúc nên hái quả, bèn dứt khoát kéo hắn hôn tới.
Tạ Xu bị Sơ Tranh ôm cứng lấy vòng eo, muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể theo bản năng cắn chặt răng.
“Ngoan, hé ra.”
Tạ Xu không chịu.
“Quân cô nương, Tạ công tử, các ngươi nhanh lên đi.”
Giọng Diêu Dạ từ phía ngã khuất đằng kia truyền đến.
“Ngươi không hé ra, lát nữa Diêu Dạ lại quay về, ngươi muốn hắn nhìn thấy sao?”
Tạ Xu: “..........”
Dưới dâm uy của Sơ Tranh, Tạ Xu bèn buông lỏng cơ hàm, một giây sao răng môi hắn đã bị cạy mở, đầu lưỡi mềm mại trượt vào bên trong.
“Quân cô nương, Tạ công tử?”
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Tiếng nói của Diêu Dạ càng ngày càng lại gần, Sơ Tranh buông Tạ Xu ra, điềm nhiên như không có việc gì mang theo hắn đi tới.
-
Thời điểm Diêu Dạ vào thành cũng cảm thấy được có gì đó không đúng, lúc trước khi hắn đến, nơi đây có rất nhiều người, còn hiện tại, toàn bộ thành trì đều là vẻ tiêu điều tan hoang.
“Đại ca, người nơi này đã đi đâu hết vậy?” Diêu Dạ túm một người qua đường hỏi thăm.
“Đều đi Lăng Tương phủ rồi a.”
“Đi Lăng Tương phủ làm gì vậy?”
“Các ngươi không biết sao?”
Diêu Dạ vò đầu, ra điều “vừa không gặp may xong”: “Ài, ta vừa mới bị rơi vào một bí cảnh, giờ mới ra ngoài được đây.”
Bí cảnh ở Đông Uyên rất nhiều, mà cũng có rất nhiều cái lại chẳng có bảo bối gì, đôi lúc có kẻ xui xẻo bị lọt vào, mất mấy năm mới ra được ngoài cũng là chuyện có thể.
Thế nên Diêu Dạ nói như vậy, đối phương không có chút nào hoài nghi.
“Ở Lăng Tương phủ mới khai quật được một di tích, có người bên đó đến nơi đây mướn không ít người, đều mang đến Lăng Tương phủ bên kia.”
“Di tích gì vậy?”
“Ta làm sao biết được, bất qua nghe nói di tích cũng đã đóng lại rồi, còn có người truyền ra tin đồn, vị Thẩm gia chủ kia hình như đã bị thương nữa.”
Diêu Dạ lại hỏi thêm vài câu, sau khi hỏi xong thì sắc mặt không được tốt lắm.
“Ta cần phải trở về một chuyến, các ngươi nếu cần, cứ cầm thứ này đến Thẩm gia tìm ta.” Diêu Dạ đưa cho Sơ Tranh một tín vật.
Hắn nhìn sang Tạ Xu, rồi lại kéo Sơ Tranh ra một góc.
“Tuyệt đối đừng để người khác biết được hắn là người của Tạ gia trong Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.”
“Ừ.”
Diêu Dạ vội vàng rời đi, còn Sơ Tranh mang theo Tạ Xu đi đốt tiền cái đã.
Băng Phách Tuyết Tinh sinh ra từ núi tuyết, cũng không phải trân bảo gì quá hiếm thấy, nhưng dùng Băng Phách Tuyết Tinh để đổi mỗi một chiếc xe ngựa, vậy cũng có hơi hoang phí quá độ rồi.
Nơi này cũng không lớn, Sơ Tranh vừa đổi xe ngựa xong chưa được bao lâu, tin tức về cô đã truyền đi khắp nơi.
Tiếp đó Sơ Tranh lại tiếp tục đổi không ít thứ, ra tay thập phần hào phóng, từ trên xuống dưới đều là cái bộ dạng “thiếu gia ăn chơi tiêu tiền như rác“.
Tại một nơi hỗn tạp như Bình Khâu phủ, người như vậy sẽ dễ dàng bị để mắt tới nhất.
Sơ Tranh giải quyết xong đợt người xấu thứ 2 đến nhăm nhe, rồi thản nhiên quay trở lại trên xe ngựa.
Tạ Xu đang làm ổ trong áo choàng ngồi phía trong xe, áo choàng sắc đỏ như hồng hỏa, sợi tóc hắn rủ xuống trước ngực, cộng thêm bộ dáng phục tùng rũ mắt xuống của hắn, tất cả đều có vẻ yên tĩnh đến bình thản.
Sơ Tranh bước lên, Tạ Xu cũng đồng thời ngước mắt, trong ánh mắt hắn tựa hồ có gợn sóng lăn tăn: “Quân cô nương, ngươi muốn đi đâu?”
“Đi đến thành trì lớn phía trước.”
“Sau đó thì sao?”
“Không biết.”
Tạ Xu nhìn nàng, cánh môi đỏ bừng khẽ hé mở: “....... Ta muốn trở về Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.”
“Được.”
Đáy lòng Tạ Xu bỗng thấy run rẩy.
Sơ Tranh tiến sát lại gần hắn: “Nhưng có một điều kiện.”
Đáy lòng Tạ Xu lại bất chợt nặng nề trở lại, là hắn quá ngây thơ rồi.
Hắn thu liễm sự mất hứng này lại, cất tiếng: “Quân cô nương, mời nói.”
“Hôn ta một cái.”
“........... Chỉ vậy thôi?”
“Chứ gì nữa?” Ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh rơi xuống trên người hắn.
Hắn còn tưởng rằng chí ít cũng phải là........
(#Sha: lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp.... chuyện quan trọng phải nói 3 lần _(:зゝ∠)_)
Dù sao cũng đã hôn nhiều lần thế rồi, giờ Tạ Xu cũng không thấy thẹn thùng lắm nữa, hắn chủ động nhoài người qua hôn Sơ Tranh.
Tạ Xu tự biết lần này mình là có việc cần nàng, thế nên nụ hôn này dây dưa mãi đến năm phút mới kết thúc.
-
“Tiểu thư, tiếp tục đi về phía trước sẽ là địa phương có nhiều Huyền thú hay tụ tập, nếu đi qua đó vào ban đêm sợ rằng sẽ rất bất tiện.”
Đội ngũ dừng lại ở trên con đường cái không rộng lắm, một nam nhân mặc y phục màu lam đang đứng trước một chiếc xe ngựa bẩm báo.
Rèm bị một đôi tay trắng nõn nhẹ vén lên, nữ tử mang theo mạng che mặt, nhưng đầu mày cuối mắt đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cau mày nói: “Tìm chỗ nghỉ qua đêm đi.”
“Vâng.”
Đội ngũ tiếp tục xuất phát, đi tìm chỗ dừng chân.
Ngay sát nơi này là vùng hoang sơn dã lĩnh, đội ngũ vốn đã cho rằng sẽ phải ngủ dã ngoại ngoài trời, không nghĩ tới lại trông thấy cách đó không xa, có một gian nhà có vẻ hơi cũ nát.
Khiến cho người ta kinh ngạc hơn chính là bên trong còn có người sinh sống.
“Lý Lương, phía trước có người?”
Trong xe truyền ra tiếng hỏi của nữ tử.
Lý Lương chính là nam tử áo lam lúc nãy, hắn lập tức trả lời: “Vâng, xem ra cũng là người đi ngang qua trú nhờ.”
“Vậy cứ ở đây qua đêm đi.” Nữ tử nói.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Lý Lương ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, còn một mình hắn đi qua bên kia xem thử.
Đằng trước gian nhà có mấy người đang đứng, cười đùa tục tĩu, nhìn qua ăn mặc thì có vẻ không giống như là người trong các thế gia.
Đáy lòng Lý Lương nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Các vị huynh đệ.” Lý Lương ôm quyền chào hỏi: “Không biết có thể để đội ngũ của ta ở nhờ một đêm hay không?”
Ngồi tại cửa ra vào là một nam nhân đang nhai nhai cọng cỏ, ánh mắt kẻ này dò xét Lý Lương rất trần trụi, có vẻ đang đánh giá thực lực của hắn.
Lý Lương âm thầm phóng thích ra uy áp thực lực Thần Vương của mình.
Tại Đông Uyên, cấp bậc Huyền Thánh đã quá phổ biến, nên trên nữa là Thần Vương, Thần Đế, Thần Tôn, cuối cùng là thực lực đỉnh cao - Thần Chủ.
Đừng chỉ nhìn vào Huyền Thánh và Thần Vương cách nhau có một bậc, thế nhưng khoảng cách đấy lại là thiên nhưỡng địa biệt, xa như trời với đất. Vì vậy mà rất nhiều người chỉ có thể dừng lại tại Huyền Thánh.
Nam nhân kia đứng dậy: “Đợi một chút, ta đi hỏi đã.”
Lý Lương lễ phép gật đầu, đáy lòng lại tràn đầy nghi hoặc, nam nhân này thực lực cũng đã là Thần Vương, vậy mà phía sau hắn còn có người nữa sao?
Nam nhân kia tiến vào bên trong, một lát sau mới trở ra: “Thật thất lễ, cô nương nhà chúng ta không thích ồn ào nên các người không thể vào bên trong. Có điều bên ngoài cũng không phải địa bàn của chúng ta, các ngươi cứ tùy ý.”
Lý Lương nhíu mày, hắn nhìn qua sắc trời rồi tiếp lời: “Huynh đệ, ngươi nhìn xem trời cũng sắp mưa mất rồi, có thể thu xếp một chút giúp chúng ta không, người hành tẩu trong giang hồ, giúp đỡ lẫn nhau, kết thêm thiện duyên chẳng phải tốt hơn sao?”
Nam nhân kia khẽ cười nhạo: “Trời mưa cũng đâu liên quan đến chúng ta, chúng ta đã nói không cho vào, thì cũng vẫn là không cho vào thôi.”
“Huynh đệ, chúng ta là người của Quân gia.” Lý Lương đành phải xuất ra át chủ bài cuối cùng của mình.
“Quân gia?” Nam nhân kia khẽ đưa mắt với người bên cạnh: “Ngươi chờ chút.”