Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta: Sa - Shadowysady
=====================
Nhiếp Khôn định ngày so tài.
Nói là so tài, nhưng thực chất là thi đấu.
Đấu xem nhà ai có nhiều kỳ trân dị bảo nhất.
Đương nhiên, Nguyên Linh Kim Đan tương đương với một mạng người, so với kỳ trân dị bảo khác thì còn quan trọng hơn nhiều.
Không có mạng thì còn cần kỳ trân dị bảo làm gì.
“Người của Thẩm gia cũng tới?”
“Không chỉ Thẩm gia, Mộ Dung gia cũng tới, thấy chưa, những người bên kia đều là Mộ Dung gia, tư thế này người không biết còn tưởng bọn họ đến cướp trên giàn mướp ấy chứ.”
Người của Mộ Dung gia đã chiếm không ít chỗ ngồi, chỉ cần liếc mắt là đã thấy bọn họ.
“Thẩm gia đâu?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Mộ Dung gia lúc nào cũng ra vẻ ta đây, không cần nhìn cũng biết.
Nhưng mà danh tiếng của Thẩm Gia luôn tương đối khiêm tốn, xuất hành cũng không treo cờ hiệu bao giờ, có người không nhận ra cũng bình thường.
“Chỗ kia.” Có người chỉ vào Diêu Dạ đang ngồi ở phía trước.
Thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, cực kỳ thu hút ánh mắt của người nhìn.
“Trẻ như vậy sao?”
“Thiếu gia chủ Thẩm gia.” Có người nói: “Nghe nói lúc trước còn trở mặt với Thẩm gia, rất lâu rồi không thấy có tin tức của hắn.”
“Lần này Thẩm gia tới cũng để xin thuốc, chắc là để cho Thẩm gia chủ rồi? Trước đó còn nghe nói Thẩm gia chủ đã bị thương từ khi còn trong di tích.”
“Người Quân gia đến.”
Ở lối vào, nữ tử mang mạng che mặt uyển chuyển tiến vào, phía sau nàng ta là đám người của Quân gia, đối diện với sự bàn tán của đám đông, nữ tử vẫn điềm nhiên như không đi về vị trí thuộc về mình.
“Người dẫn đầu là ai?”
“Không biết, chưa bao giờ thấy người này.” Đối với Sở Ứng Ngữ thì tất cả mọi người ở đây đều có vẻ hơi mờ mịt, không biết người này là ai.
“Người của tam đại gia tộc đều đã tới......”
Không chỉ có tam đại gia tộc, những gia tộc còn lại cũng phái người tới, có người nhất định phải có được, có người thì chỉ ôm tâm lý hóng kịch đi xem, còn một số khác chắc là định đục nước béo cò.
Mọi người ở đây chờ thêm một lúc, Nhiếp Khôn mới chậm rãi khoan thai bước ra, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì ông ta.
Nhiếp Khôn thân là Dược sư cao cấp, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không thèm để vào mắt, chỉ đơn giản chào hỏi vài câu rồi trực tiếp vào vấn đề chính.
“Hôm nay chư vị đến đây đều là vì Nguyên Linh Kim Đan.”
Bốn chữ Nguyên Linh Kim Đan lập tức đã thành công khiến cho bầu không khí kích động hẳn lên.
“Nguyên Linh Kim Đan kiếm được không dễ, nếu chư vị đã muốn, vậy phải dựa vào bản lĩnh của mình, để xem ai có thể đưa ra đồ khiến cho ta động tâm đến mức đồng ý trao đổi.”
Tiếng Nhiếp Khôn nói như tiếng chuông lớn, vang khắp toàn bộ sân viện rộng rãi.
Thanh niên đợi sau khi Nhiếp Khôn ngồi xuống thì đi lên phía trước hai bước: “Chư vị nếu thật sự muốn Nguyên Linh Kim Đan thì cứ thoải mái báo giá là được, nếu sư phụ ta vừa ý thì sẽ hô ngừng.”
Thanh niên làm dấu tay xin mời.
Không có bất cứ quy tắc nào trói buộc.
“Kim Bằng.”
Người đầu tiên lên sàn.
Trong đám người lập tức thấp giọng vang lên tiếng thảo luận.
“Thánh thú biến dị, người này vừa lên đã đưa ra át chủ bài rồi.”
“Nếu là Thần thú thì còn có chút hi vọng, còn Thánh Thú thì......”
“Nhiếp Khôn đại sư người ta cần Thánh thú làm quái gì chứ.”
Lời này nói không sai.
Nhiếp Khôn là dược sư.
Cần Thánh thú làm vẹo gì? Luyện đan à?
Vẻ mặt Nhiếp Khôn từ đầu đến cuối vẫn trang nghiêm uống trà, hiển nhiên không có hứng thú với cái này, thanh niên giơ tay ra hiệu người kế tiếp.
“Vân Long kiếm.” Vị thứ hai báo giá.
-
Mười người liên tiếp dâng lên kỳ trân dị bảo nhưng đều không vừa mắt Nhiếp Khôn, đồ trong số đó, hoàn toàn là bảo bối hàng thật giá thật, có thể là quốc bảo trấn tộc của người ta.
“Quả Huyền Hỏa.”
Một nam nhân của Mộ Dung gia lên tiếng, Nhiếp Khôn đại sư luôn rũ mắt cuối cùng cũng khẽ nâng mí mắt lên.
Trong nháy mắt bốn phía lặng ngắt như tờ.
Quả Huyền Hỏa, nghe đồn ngàn năm mới nở hoa một lần, có thể trực tiếp dùng để từ Thần Đế thăng cấp lên Thần Tôn.
Thăng cấp từ Thần Đế lên Thần Tôn vốn rất khó khăn, nhiều người còn không thể vượt qua ngưỡng cửa kia bao giờ.
Nhưng có quả Huyền Hỏa thì lại không giống thế nữa, nó đã tương đương với việc cầm chắc giấy thông hành lên thẳng cấp bậc Thần Tôn.
Nam nhân tiếp tục nói: “Nhiếp Khôn đại sư, nghe nói ngài vẫn luôn tìm kiếm quả Huyền Hỏa, Mộ Dung gia may mắn có được, đương nhiên nếu Nhiếp Khôn đại sư cần, Mộ Dung gia sẵn sàng dâng lênbằng cả hai tay.”
Lông mày Sở Ứng Ngữ nhẹ chau lại.
Lý Lương ở bên tai cô nói nhỏ: “Tiểu thư, Mộ Dung gia lần này có chuẩn bị mà đến, phần thắng của chúng ta không lớn lắm.”
Rốt cục đồ như thế nào mới lọt được vào mắt Nhiếp Khôn đại sư, không ai biết hết.
“Chờ một chút, Thẩm gia còn chưa có động tĩnh.” Sở Ứng Ngữ nói.
Lý Lương gật đầu.
Mộ Dung gia lấy ra đều là đồ vật có giới hạn từ trước đến nay, thậm chí một số người phía sau nghe thấy vậy còn không dám tiếp tục báo giá nữa.
Nhưng Nhiếp Khôn đại sư vẫn không hô ngừng, chứng minh thứ này tuy trân quý nhưng lại không phải là thứ Nhiếp Khôn đại sư muốn.
Quả Huyền Hỏa còn không lay động được ông ta, thì còn có thứ gì.....
“Huyễn Nguyệt Liên.”
Thiếu niên bên bàn Thẩm gia lên tiếng.
“Đại sư, Huyễn Nguyệt Liên so với quả Huyền Hỏa thì còn kém xa, nhưng mà đối với ngài mà nói, thì có tác dụng hơn nhiều.”
Trong rừng rậm Linh Hài ở Đông Uyên có một huyễn cảnh, người vào huyễn cảnh có 10 người thì 9 người bỏ mạng, người còn lại thì cầm chắc phát điên.
Huyễn Nguyệt Liên sinh trưởng bên trong huyễn cảnh, chưa nói đến Huyền Nguyệt Liên trân quý cỡ nào, chỉ riêng việc có được Huyễn Nguyệt Liên đã không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Nhiếp Khôn gật đầu, lần đầu tiên lên tiếng: “Huyễn Nguyệt Liên đúng là thứ ta cần, nhưng vẫn chưa đổi được Nguyên Linh Kim Đan.”
Diêu Dạ lúc này đã không còn dáng vẻ lắm mồm nữa, cả người đều lộ ra sự trầm ổn bình tĩnh, trưng ra dáng vẻ một thiếu gia chủ nên có.
Diêu Dạ khẽ chau mày: “Nhiếp Khôn đại sư, tại hạ còn một con Thần thú nữa thì sao?”
“Nhiếp Khôn đại sư, Mộ Dung gia cũng có thể dâng thêm một con Thần thú.” Mộ Dung gia lập tức đuổi kịp.
Diêu Dạ nhìn sang phía bên kia, người của Mộ Dung gia cũng khiêu khích nhìn lại, khói lửa vô hình lan tràn trong không khí.
“Viêm Long Châu.”
Đám người nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, nữ tử che mặt vuốt cằm: “Không biết thứ này có thể lọt vào mắt xanh của Nhiếp Khôn đại sư không?”
Diêu Dạ và người Mộ Dung gia đồng dạng như gặp phải đối thủ nặng ký.
Viêm Long Châu đối với người thường mà nói thì chỉ là một hạt ngọc có thể phát ra lửa.
Nhưng đối với dược sư mà nói thì sức hấp dẫn lớn như Nguyên Linh Kim Đan mà bọn họ muốn vậy.
Quả nhiên Nhiếp Khôn đã hơi buông lỏng.
“Không biết có thể cho ta nhìn một chút hay không?”
“Tất nhiên.” Sở Ứng Ngữ ổn định ý nghĩ trong lòng lại, đứng dậy đi đến giữa sân, mở lòng bàn tay ra, một đám lửa bao vây lấy hạt châu chậm rãi dâng lên.
Khi luyện chế đan dược cần phải dùng lửa, lửa bình thường đương nhiên không dùng được, luyện dược sư đều cần địa hỏa làm mồi, nhưng lại cực kỳ tiêu hao Huyền khí.
Trong Viêm Long Châu lại có thiên hỏa, không phải vẫn nói địa hỏa kém xa so với thiên hỏa sao, nghe đồn lửa trong Viêm Long Châu hình thành từ long cốt của hỏa long, dẫn nhập thiên hỏa mà thành, cái lửa này so với địa hỏa bình thường thì còn lợi hại hơn cả trăm lần.
Khi luyện dược sư sử dụng, chỉ cần dùng một ít Huyền khí làm mồi, không cần tiêu hao quá nhiều như trước nữa.
Nếu như đã không cần tiêu hao nhiều Huyền khí thì chất lượng và số lượng đan dược đều sẽ được tăng lên không ít, thứ này đối với luyện dược sư mà nói thì vô cùng quan trọng.
“Đúng là Viêm Long Châu.” Nhiếp Khôn gật đầu.
Nhận được sự xác nhận của Nhiếp Khôn, đáy lòng Sở Ứng Ngữ càng nắm chắc đến tám chín phần thắng.
Diêu Dạ và người nhà Mộ Dung sắc mặt đều hơi mất bình tĩnh.
“Thứ gì.......”
“Mẹ nó!”
Đám người phía sau đột nhiên ồn ã tưng bừng, đám người thi nhau nhường ra một con đường, ngọn lửa màu u lam từ trong đám đông nhanh chóng vọt vào bên trong.