Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 280: Chương 280: Quần hạ chi thần (4)




Editor: Thập Ca - Kiera_Frey

Beta: Sa - Shadowysady

======================

“Không phải.” Sơ Tranh căng khuôn mặt nhỏ, rất hồn nhiên phủ nhận.

Cứ coi như ta làm thì bọn mi có thể làm gì ta nào?

Đánh ta chắc!

Này thì châm chọc mỉa mai này!

“Sở Ứng Ngữ!” Quách Chấn tức giận gào lên: “Nơi này ngoại trừ ngươi ra thì còn ai vào đây nữa?”

Sơ Tranh đưa tay chỉ về phía gã.

Quách Chấn theo bản năng quay ra đằng sao nhìn, kết quả lại phát hiện trống không, người cô đang chỉ chính là hắn.

Công chúa Hạ Quốc tận mắt chứng kiến Quách Chấn va vào Thụ Ảnh Thú, Thụ Ảnh Thú lập tức liền tan thành tro bụi, trong khi đó Sơ Tranh một góc áo vẫn còn chưa động.

Công chúa Hạ Quốc phẫn nộ quát: “Quách Chấn, ta đúng là đã nhìn nhầm ngươi!”

Sau đó khóc lóc chạy đi.

Quách Chấn còn muốn đứng cãi nhau với Sơ Tranh nhưng lại sợ công chúa Hạ Quốc xảy ra chuyện, nên trước khi đi chỉ có thể bỏ lại một câu: “Sở Ứng Ngữ, ngươi cứ chờ đấy cho ta!”

Sơ Tranh lạnh nhạt nhìn.

Chờ làm gì, để mi tới đánh ta chắc!

Còn đánh không nổi ta ấy chứ!

Con gà!

Ba người một trước một sau rời đi.

Đám người kia vừa rời đi, Sơ Tranh đã oải hẳn dựa ra phía sau, cơ thể cô đã mất máu quá nhiều, bây giờ đã hơi choáng váng.

Phần mềm có lợi hại đến mấy mà phần cứng không được thì cũng chả làm ăn gì nổi.

-

Sơ Tranh ra khỏi thông đạo liền thấy một mật thất xuất hiện phía cuối đường, ngoài ra không còn lối đi nào khác.

Cái thông đạo này dường như đã có biến hóa, cô theo lối bọn Quách Chấn vừa đi, nhưng đi qua một đường cắt ngang qua, lại đã không thấy tung tích bọn họ đâu nữa.

Không tìm được lối ra, Sơ Tranh chỉ có thể vào trong mật thất.

Trong này cũng có ít đồ đạc, nhưng Sơ Tranh chỉ đơn giản nhìn quanh một vòng, hoàn toàn không có ý định lấy làm gì.

Tạ Xu dựa vào tường bên cạnh, khoanh tay trước ngực: “Không phải Điện hạ đang tìm thứ này sao, sao lại từ bỏ rồi?”

Sắc mặt cô gái lúc này đã tái nhợt, nhưng cô vẫn kiên trì bước, không lộ ra chút đau đớn khổ não nào.

Tạ Xu không rõ tình huống hiện tại của cô rốt cuộc là ra sao nên cũng không dám chạy.

Hắn sợ mình mà chạy trốn không thành, ngược lại sẽ càng thêm chọc giận cô.

Quan trọng là dựa vào một mình hắn thì không thể ra ngoài được.

“Sao ngươi lảm nhảm nhiều quá vậy?”

“Điện hạ trước kia không phải là luôn muốn ta nói chuyện với ngài sao, bây giờ ta nói cho ngài nghe đấy thôi.”

“Câm miệng.”

Ánh mắt Tạ Xu chợt tối sầm lại: “Điện hạ không thích ta?”

“Tạ Xu.”

Sơ Tranh bỗng nhiên gọi hắn.

“Điện hạ.” Tạ Xu cười rộ, đáp: “Làm sao vậy.”

Nụ cười kia còn mang theo dụ hoặc, chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người trầm luân.

Nếu không phải ý cười ấy không lan đến đáy mắt, có lẽ Sơ Tranh cũng thật sự cảm thấy hắn đúng là đang cười với cô.

Giữa lông mày Sơ Tranh là một mảnh lạnh lẽo: “Đừng nhúc nhích.”

“Điện hạ lại muốn làm gì?” Tạ Xu hơi nghiêng người: “Chỗ này đúng là tốt đấy, nhưng Điện hạ...”

“Ta bảo ngươi đừng nhúc nhích.” Thanh âm Sơ Tranh càng thêm lạnh lẽo, còn mang thêm sự cảnh cáo.

Tạ Xu có lẽ bị sự nghiêm túc của cô làm cho ngạc nhiên, cũng không dám cử động nữa, hắn tập trung nhìn sâu vào đôi mắt Sơ Tranh, thấy rõ ràng ở phía sau hắn, một con đại xà màu đen đang chực chờ hành động.

Cơ thể đại xà màu đen so với thùng nước còn lớn hơn một vòng, nó chỉ lộ nửa thân ra ngoài ánh sáng, số còn lại vẫn còn chìm trong bóng tối, không biết dài đến bao nhiêu.

Hô hấp Tạ Xu dần trở nên dồn dập.

Đại xà phun ra cái lưỡi đỏ tươi, âm thanh khè khè vang lên giữa mật thất trống vắng, nặng nề không ngừng.

Đại xà bất chợt lao xuống, mở cái miệng to như chậu máu ra, muốn trực tiếp cắn đứt cổ Tạ Xu.

Cơ thể căng cứng của Tạ Xu đột nhiên bị vọt về phía trước.

Ầm ——

Mãng xà đột nhiên bay ra, đập mạnh vào đống đồ trong mật thất, gây ra một trận bụi rối tinh rối mù

Tạ Xu nhào vào trong ngực Sơ Tranh, đè lên cô trên chiếc bàn bên cạnh.

“Khè khè khè....”

Âm thanh phẫn nộ của đại xà truyền vào tai Tạ Xu, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Đại xà bên kia giãy giụa, uốn éo cuồng loạn, chuẩn bị vọt tới bọn họ lần nữa.

Hình ảnh trước mắt Tạ Xu khẽ động, có dải tơ phát sáng bay qua, đại xà dường như vừa đâm vào thứ gì đó, toàn bộ thân rắn của nó đều cong lên.

Ngân quang đan chéo cũng bởi vì vụ va chạm kia mà cũng ẩn hiện lên trong không khí.

Chiếc lưới bỗng đổ ập xuống, bao trùm lấy toàn bộ thân hình đại xà.

Tiếp theo Tạ Xu không còn thấy tấm lưới màu bạc ấy nữa, chỉ chứng kiến đại xà dần dần biến mất.

Toàn bộ tình cảnh như đã bị người ta ấn nút quay chậm, thân thể đại xà chậm rãi hóa thành bột phấn, từng chút từng chút một biến mất.

Trường hợp này mới xuất hiện cách đây không bao lâu.

Lúc đó Tạ Xu cũng không nghĩ là cô làm, bởi đúng là đến một góc áo cô cũng chưa động.

Nhưng bây giờ xem ra...

“Tránh ra.” Sơ Tranh lên tiếng

Tạ Xu khẽ cắn môi, đứng dậy dịch người sang bên cạnh.

Sơ Tranh chống bàn ngồi dậy, vết máu trên vai lại bắt đầu thấm ra bên ngoài, cả tay áo đã dần chuyển sang màu đỏ thẫm.

“Vừa rồi là huyền khí của ngài sao?” Sao hắn lại không biết trên người cô có huyền khí lợi hại đến vậy nhỉ?

Sơ Tranh một tay nắm bả vai.

Huyền khí? Huyền khí gì cơ?

Sơ Tranh phải mất một hồi lâu mới nhớ ra, vũ khí mà nhóm Huyền sư sử dụng, nói chung là huyền khí.

Tất nhiên còn có Thánh khí và Thần khí lợi hại hơn nhiều.

Sơ Tranh lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến ngươi.”

“Đúng là không liên quan đến ta.” Tạ Xu cười lạnh một tiếng.

Đại xà xuất hiện một cách rất đột ngột, Tạ Xu bước tới chỗ mãng xà vừa xuất hiện, ngửa đầu lên nhìn, thế nhưng lại không phát hiện thấy cửa ra.

Cõ lẽ trên trần có cơ quan bí mật nào đó đã bị con mãng xà này mở ra?

Hay là nói con mãng xà này vẫn luôn ở đây?

Huyền thú có tư duy, không thể xem chúng như những con thú bình thường được.

Tạ Xu quay đầu lại nhìn.

Nữ tử đang dựa vào bệ đá, hơi cúi đầu, lộ ra sườn mặt lạnh lùng.

Tạ Xu không tình nguyện quay về: “Cho ta xem vết thương của ngài.”

“Để tiện giết ta luôn à?” Con gà bệnh này không có ý tốt.

“Điện hạ, ngài cảm thấy ta mà giết ngài thì liệu còn có thể sống sót mà rời khỏi đây không?” Tạ Xu không hề che giấu ác ý: “Điện hạ yên tâm, ta vẫn còn muốn sống sót.”

Sơ Tranh ngước mắt, đối diện trực tiếp với tầm mắt của Tạ Xu.

Cô kéo vạt áo ở vết thương bên kia xuống, lộ ra bả vai.

Tạ Xu liền vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cô ấy nói kéo là kéo luôn được.

Tạ Xu hít sâu một hơi, sau đó mới quay đầu nhìn.

Vết thương nằm ở trên vai, xung quanh đã có vệt máu khô đông lại thành từng khối đỏ sẫm, nhưng miệng vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu.

Máu này không phải là máu đỏ tươi như bình thường, mà là máu đỏ sẫm.

“Ngài bị trúng độc.” Tạ Xu nói.

“À.” Sơ Tranh không thèm để ý nữa kéo vạt áo lên.

Tạ Xu: “...”

-

Tạ Xu ngồi khoanh chân bên cạnh, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương của Sơ Tranh.

“Ngài có đau không?”

“Ngươi không dùng sức ta sẽ hết đau.”

Tạ Xu nhìn nữ tử này một chút, thần sắc nàng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt chỉ dừng ở hư không, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu gì là bị đau đớn.

Người này..

Hoàn toàn khác với Sở Ứng Ngữ.

Nhưng làm sao có thể...

Trên thế giới này làm gì có người giống nhau như đúc đến thế.

Sở Ứng Ngữ vì muốn hấp dẫn hắn nên đã làm ra không ít chuyện hoang đường, lần này có lẽ cũng chỉ là thủ đoạn của nàng ta mà thôi.

Tạ Xu áp xuống nghi hoặc dưới đáy lòng: “Độc của ngài đã ăn vào sâu bên trong, ta không biết đây là độc gì, mà có biết cũng không có thuốc giải độc đâu.”

“Ừ.” Sớm biết thế này đã yên vị chờ người tới cứu rồi.

Tạ Xu liếc cô một cái: “Điện hạ, ngài hiểu ý ta không?”

Sơ Tranh ngước mắt, nghiêm túc hỏi: “Ý gì?”

Tạ Xu: “Ý ta là, ngài có thể không thoát được khỏi đây.”

Sơ Tranh tiếp tục lạnh nhạt: “Ừ.”

Thế nên ta mới nói nên ở nguyên chờ người tới cứu.

Hay là thử restart một chút nhỉ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.