Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Tiên sinh, xử lý vết thương của ngài trước đã.” Vệ sĩ Lão Đại vội vã cuống cuồng: “Tay ngài có thể xảy ra chuyện gì không.”
Tay này là cần câu cơm của tiên sinh đấy!!
“Không sao.” Chỉ bị vạch ra một chút máu, không có gì đáng ngại: “Tìm Nguyệt Bán trước đã.”
“Nguyệt Bán ngày thường đều tự chạy ra ngoài, không sao đâu, tiên sinh...”
Thương Khí nhìn vệ sĩ Lão Đại một chút, ánh mắt kia sắc bén không nói ra được, làm anh ta không dám nói ra lời phía sau nữa.
Vệ sĩ Lão Đại cho Tiểu Nhị đằng sau một ánh mắt, bảo anh ta nhanh đi tìm.
Độ nổi tiếng của tiên sinh có lẽ không cao như những minh tinh kia, còn đeo theo khẩu trang và mũ, nhưng cũng có khả năng bị nhận ra.
Dường như Thương Khí nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại di động ra, cấp tốc ấn mở bản đồ.
“Bên này.”
Thương Khí chỉ vào một phương hướng.
Khi Thương Khí tìm được Sơ Tranh, cảnh nhìn thấy chính là một hình ảnh như thế này ——
Con mèo nhỏ trắng như tuyết đứng trên một cái rương, bên cạnh ngồi xổm không ít mèo, đang trừng to mắt nhìn chằm chằm gã đàn ông chật vật trên mặt đất.
Nếu như đổi thành người, đây chính là tiết mục tiêu chuẩn ác bá chắn người trong ngõ nhỏ.
Nhưng bây giờ ác bá là một đám mèo...
Gã đàn ông bị mèo vây ở giữa quần áo bị lôi đến xiêu xiêu vẹo vẹo, trên da lộ ra toàn là vết cào, nhìn cực thảm.
Thương Khí: “...”
Đột nhiên cảm giác phương thức mình mở ra có chút gì đó không đúng.
Nhưng Thương Khí cực kỳ trấn định, không thèm đếm xỉa đến những con mèo nhìn chằm chằm kia, đi về phía Sơ Tranh bên kia hai bước.
“Nguyệt Bán, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, em đừng đả thương người.”
Thương Khí xuất hiện, làm Sơ Tranh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có nhiều sợ hãi, cho nên lúc này cô vẫn bình thản ngồi ở trên cái rương.
“Meo?” Người kia là ai thế?
“Meo meo...” Hình như là chủ nhân của lão đại.
“Meo meo meo?” Lão đại có chủ nhân?
Ánh mắt chúng mèo nhìn về phía Thương Khí, phải gọi là siêu ngạc nhiên, hạng người gì mới có thể làm chủ nhân của lão đại bọn nó?
Lão đại rất hung!
Một cái tát có thể đánh bay một con mèo!
Sơ Tranh thì không vui, cái gì gọi là Thương Khí là chủ nhân của cô? Đây rõ ràng là ta nuôi!
Sơ Tranh nhảy từ trên rương xuống, đám mèo meo meo không ngừng toàn bộ yên tĩnh lại, lấy ánh mắt ngưỡng vọng nữ vương nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không đi đến chỗ Thương Khí bên kia, mà là đi đến trước mặt gã đàn ông bị dọa cho phát sợ.
Gã đàn ông hoảng sợ lui về phía sau...
“Đừng tới đây!”
Mèo này thành tinh! Yêu quái! Đây là yêu quái!
Gã chỉ lấy tiền làm việc, nhưng người thuê không nói với gã sẽ có một màn như thế này mà!!
Sơ Tranh tới gần, gã đàn ông run dữ dội hơn, nếu như không phải lúc này bị dọa đến toàn thân như nhũn ra, thì gã đàn ông đã muốn quỳ xuống dập đầu với Sơ Tranh rồi.
Sơ Tranh ghét bỏ dùng móng vuốt kéo ra một cái khăn tay từ trong túi áo gã đàn ông.
Trong khăn tay bọc một miếng sắt, trên miếng sắt nhiễm máu, vết máu thấm vào khăn tay.
Ánh mắt Thương Khí rơi trên khăn tay, vẻ mặt khẽ biến.
Bởi vì nguyên nhân của bản thân Thương Khí, hắn từng gặp không ít chuyện liên quan tới phương diện kia.
Nếu như không trông thấy chiếc khăn tay nhuốm máu này, có lẽ hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn không thể không suy nghĩ thêm.
Nhóc con đuổi theo ra, chắc chắn là phát hiện chuyện gì đó không đúng.
“Ra ngoài trông coi.” Thương Khí nghiêng đầu nói một tiếng với vệ sĩ Lão Đại.
“Tiên sinh...”
“Đi.”
Vệ sĩ khẽ cắn môi, cẩn thận từng bước đi ra ngoài trông coi.
Thương Khí nhấc chân đi qua phía Sơ Tranh, mèo bên cạnh nhìn Sơ Tranh, lại nhìn Thương Khí, dần dần nhường ra cho hắn một con đường.
Thân hình người đàn ông rất cao, người trên đất ngửa đầu nhìn về phía hắn, chỉ có thể nhìn thấy được cái cằm căng cứng, và hàng mi dài rũ xuống của người đàn ông.
Hắn giống như một ngọn núi lớn trầm mặc, áp bức vô hình, làm cho người ta không thở nổi.
“Ai sai anh đến?” Giọng nói lạnh lẽo phá vỡ sự tĩnh mịch nơi này.
“Cái gì... Cái gì?” Cho dù bị Sơ Tranh mang các tiểu đệ hù dọa, lúc này gã đàn ông vẫn cắn chặt hàm răng, giả bộ như mình nghe không hiểu.
Thương Khí đá đá khăn trên đất: “Ai sai anh làm loại chuyện này?”
“Tôi...” Gã đàn ông vừa muốn nói chuyện, mắt cá chân đau xót, một con mèo đang ấn lấy bắp chân gã cắn, dáng vẻ hung ác kia, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gặm sạch gã.
Cả người gã đàn ông run lên: “Là... Là Thương tiên sinh!”
Thương Khí siết chặt bàn tay đang buông thõng: “Thương Vu Thành?”
Gã đàn ông gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là ông ta. Thả tôi ra, cút đi! Cút đi!”
-
Thương Khí đứng ở đó, toàn thân lộ ra từng cơn ớn lạnh.
Vì sao...
Từ khi hắn sinh ra, thì đã bị nhận định là tai tinh, nhưng hết thảy những chuyện này liên quan gì đến hắn đâu? Hắn chưa từng làm gì cả...
Từ nhỏ Thương Khí đã nghĩ mãi mà không rõ, bây giờ vẫn nghĩ mãi mà không rõ.
Chỉ là bởi vì Thương Thiện Dư bị thương, mà muốn triệt để diệt trừ hắn?
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ lay quần Thương Khí, Thương Khí hoàn hồn, cúi đầu nhìn nhóc con bám lên chân mình, đáy lòng bỗng dưng mềm nhũn.
Sơ Tranh ra hiệu Thương Khí nhìn điện thoại.
“Vì sao phải làm như vậy?”
—— Làm theo lời tôi bảo.
Thương Khí hơi chần chờ, thả điện thoại di động vào lại trong túi, làm gã đàn ông vừa rồi bị dọa ngất đi tỉnh lại.
Không biết mò từ đâu ra một cái khăn tay: “Nhỏ máu của anh ra đây.”
“... Cái...cái gì?” Gã đàn ông run rẩy đến kịch liệt: “Tôi chỉ lấy tiền làm việc, tôi không biết gì cả!!”
Thương Khí cảm thấy nói với gã còn không bằng mình tự động thủ.
Hắn trực tiếp nhặt miếng sắt trên đất lên, cắt rách ngón tay gã đàn ông, bôi máu lên trên khăn tay.
“Sau khi trở về, hãy nói đây là máu của tôi.” Thương Khí đặt khăn tay đã thấm đủ nhiều máu vào trong tay gã đàn ông: “Nghe rõ chưa?”
Gã đàn ông lúc này chỉ muốn an toàn rời đi, liên tục gật đầu: “Rõ rồi rõ rồi!”
“Tôi... Tôi có thể đi chưa?”
Thương Khí đứng dậy, nhường đường.
Gã đàn ông lập tức dùng cả tay cả chân, run rẩy đứng lên, rời đi dưới ánh mắt quỷ dị của đông đảo chúng mèo.
Còn chưa đi được hai mét, Sơ Tranh kéo lấy một cái túi màu đen ngăn cản gã.
Gã đàn ông bịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Tôi nhất định sẽ làm tốt, xin hãy bỏ qua cho tôi, trên tôi có già dưới có trẻ, chỉ trông cậy vào mình tôi.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh kéo mở cái túi ra.
Tiếng khóc của gã đàn ông ngừng lại, trong mắt phản chiếu tiền giấy đỏ rực... Tiền... Thật nhiều tiền!!
Sơ Tranh cũng không kiêng kị gã đàn ông, trực tiếp dùng di động gõ ra một câu, đẩy cho gã đàn ông nhìn.
—— Nghiêm túc làm cho xong chuyện này, số tiền này đều là của anh, nếu như anh dám nói lung tung, tự gánh lấy hậu quả.
Gã đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, vừa sợ sự quái dị của Sơ Tranh, lại vừa không nhịn được tham lam: “Của... Của tôi sao? Đều là của tôi sao?”
Sơ Tranh gật cái đầu nhỏ một cái.
“Chỉ cần tôi đưa chiếc khăn tay này về là được?”
Sơ Tranh tiếp tục gật đầu.
Gã đàn ông chần chờ một phen, cuối cùng khuất phục dưới tiền tài: “Được... Được, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm tốt!”
Sơ Tranh đương nhiên sẽ không thả gã đàn ông đi như vậy, cô sai mấy con mèo đi theo phía sau gã, cũng chụp hình lại chứng minh thư của gã.
Sơ Tranh uy hiếp gã, nếu như dám làm gì, đợi cô điều tra ra người nhà của gã, đến lúc đó một tên cũng không bỏ qua.
Một con mèo quái dị như vậy vốn đã rất đáng sợ, lúc này Sơ Tranh còn uy hiếp gã như thế, gã đàn ông làm gì còn tâm tư khác nữa.