Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bảo Thương Khí giúp cô cầm điện thoại di động, chính cô đâm ra một hàng chữ.
—— Em ở cùng anh lâu như vậy, có xảy ra chuyện gì đâu?
Thương Khí suy nghĩ kỹ một chút, hình như... Chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sơ Tranh tiếp tục đánh chữ.
—— Đừng suy nghĩ lung tung.
—— Đi ngủ đi.
Thẻ người tốt chỉ hay nghĩ nhiều, từng làm ngốc bạch ngọt... Được rồi, ngốc bạch ngọt quá mệt mỏi, hắc hóa cũng rất tốt.
Thương Khí nhìn nhóc con trong ngực, cuối cùng không nói gì nữa, mà là hỏi một vấn đề trí mạng: “Tắm rửa không?”
Sơ Tranh: “!!!”
Làm gì có con mèo nào tắm mỗi ngày!!
Sơ Tranh đứng dậy liền muốn chạy, bị Thương Khí chụp vào trong lòng.
Sơ Tranh: “...” Ta không!!!
Sơ Tranh túm lấy ghế sofa không chịu buông lỏng móng vuốt.
“Em chạy ở bên ngoài một ngày rồi, rất bẩn.” Thương Khí không dám dùng sức, giảng đạo lý cho cô nghe: “Nếu như em không tắm, hôm nay tôi sẽ đến thư phòng ngủ.”
Sơ Tranh: “...”
Mi cứ ngủ!!
Ta không đi!
“Ngoan, nghe lời.”
Cuối cùng Thương Khí vẫn đưa được Sơ Tranh vào phòng tắm, giúp cô tắm xong, thổi khô bộ lông dài kia, nằm ở trên giường thì đã qua nửa đêm rồi.
Sơ Tranh từ bên cạnh chen đến trong ngực Thương Khí, thân thể không cho phép cô ôm Thương Khí ngủ, đành phải miễn cưỡng gối lên cánh tay Thương Khí.
“Nguyệt Bán, một thân đầy lông này của em thật sự rất nóng.” Thương Khí lại còn có chút ghét bỏ: “Sáng mai tôi dẫn em đi cắt lông đi.”
Sơ Tranh: “...”
Mi cứ không thể nhớ thương ta được sao? Nhớ thương lông lông của ta làm gì! Lông của ta trêu chọc mi à!
Ta không cắt lông!
Sơ Tranh xoay người, cuộn mình sang một bên khác ngủ.
Thương Khí vớt cô về, cố định trong ngực: “Không cắt lông không cắt lông, mau ngủ đi.”
-
Lá bùa kia ngày thứ hai Thương Khí giao cho Đỗ Bái, bảo anh ta nghĩ cách đi điều tra tác dụng của lá bùa.
Sơ Tranh bên kia cũng bảo các tiểu đệ nhìn chằm chằm mèo trong thành phố, nhưng từ sau khi cô gái kia bị phát hiện, thì không có mèo hoang mất tích nữa.
Thương Khí khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho tuần diễn.
Trạm đầu tiên tuần diễn của Thương Khí diễn ra ở thành phố này, Thương Khí cho Sơ Tranh vé ở hàng thứ nhất.
Nhưng Sơ Tranh là một con mèo không vào được, cho nên Thương Khí bảo Đỗ Bái theo cô vào sân.
Sơ Tranh là mèo Thương Khí nuôi, đây là tuần diễn cá nhân của Thương Khí, cho dù có người cảm thấy không ổn, cũng không tiện nói gì.
Sơ Tranh cứ như vậy nghênh ngang ngồi ở vị trí tốt nhất.
“Béo con, nhóc lợi hại nha.” Đỗ Bái giơ ngón tay cái với Sơ Tranh.
“...”
Mi gọi ta là béo con thêm lần nữa thử xem!
Đỗ Bái nói chuyện với Sơ Tranh, muốn Sơ Tranh để ý đến anh ta, nhưng đáng tiếc Sơ Tranh không hề dao động, cũng cực kỳ ghét bỏ.
Chờ trên sân khấu mở màn, Đỗ Bái cũng yên tĩnh lại.
Trước đó Sơ Tranh từng thấy dáng vẻ của Thương Khí khi ở trên sân khâu, nhưng khi đó chỉ có chừng mười phút đồng hồ, rất nhanh đã kết thúc.
Ngày hôm nay lại là buổi biểu diễn dành riêng cho Thương Khí.
Ánh đèn rơi vào trên thân người đàn ông, hắn là sự tồn tại chói sáng nhất đêm nay.
Đây là của ta!
Sơ Tranh vẫy đuôi, có chút kiêu ngạo.
Mặc dù cũng không ai lĩnh ngộ được sự kiêu ngạo của cô.
Giữa trận nghỉ ngơi, Đỗ Bái mang Sơ Tranh về phía sau sân khấu. Đỗ Bái vốn định ôm Sơ Tranh qua, bị Sơ Tranh từ chối, đành phải dẫn cô qua.
“Một con mèo nhỏ như nhóc mà còn ghét bỏ tôi, không có mắt nhìn! Soái ca đẹp trai nhiều tiền như tôi, đi đâu mà tìm được chứ!”
Đỗ Bái vừa quở trách Sơ Tranh vừa đi vào bên trong, cầm giấy thông hành Thương Khí cho, thông suốt tiến vào hậu trường.
Mắt thấy là sắp đến phòng nghỉ của Thương Khí, Sơ Tranh liếc mắt qua thoáng thấy một bóng người, trong lòng hơi nhảy lên.
Con chó điên Hạ Cẩn kia tại sao lại ở chỗ này?
Lại muốn hại thẻ người tốt của ta!
“Tiểu Nguyệt Bán, nhóc nói làm sao... Ôi, Tiểu Nguyệt Bán?” Con mèo nhỏ mới vừa rồi còn ở bên cạnh anh ta đột nhiên không thấy bóng dáng đâu nữa, Đỗ Bái siêu ngơ ngác luôn.
Tên khốn kiếp nào lại dám trộm mèo ngay trước mắt anh ta!
Thương Khí quan tâm con mèo này biết bao nhiêu, nếu như bị hắn biết, thì còn sống thế nào được!
“Có trông thấy con mèo vừa rồi đi theo tôi không?” Đỗ Bái nhanh chóng lôi kéo một nhân viên công tác hỏi.
“Con màu trắng kia à?”
“Đúng.”
“Nó đi về phía bên kia.” Nhân viên công tác chỉ vào một phương hướng.
Đỗ Bái vội vàng đuổi tới.
Lối đi bên kia rất yên tĩnh, không có người nào lui tới, bởi vì chỉ có một con đường, Đỗ Bái rất nhanh liền đuổi kịp Sơ Tranh.
Sơ Tranh chắn một người ở trong góc.
Gã đàn ông ăn mặc tùy ý, trên gương mặt tuấn lãng chứa ý cười ôn hòa yếu ớt, làm cho người ta không cảm nhận ra được nửa phần sắc bén.
Chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này rất dễ nói chuyện, tính tình rất tốt.
“Muse, mày đuổi theo tao làm gì?” Thanh niên lên tiếng, trong giọng nói cũng chứa ý cười.
Con ngươi Sơ Tranh híp lại, nhìn chằm chằm Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn tự mình nói: “Là nghĩ thông rồi, muốn trở về với tao sao?”
“Trở về với ngươi làm gì? Đánh ngươi?”
Hạ Cẩn: “...”
Ở bên ngoài học xấu rồi.
Không biết Hạ Cẩn nghĩ đến cái gì, nụ cười vừa mới thu liễm lại lần nữa trở lại trên mặt: “Có vẻ Muse rất thích chủ nhân mới của mình nhỉ.”
Hạ Cẩn đột nhiên nhắc đến Thương Khí, Sơ Tranh cảnh giác lên.
Nhưng mà Hạ Cẩn cũng không làm gì, tựa như chỉ đang nói chuyện phiếm: “Hắn xác thực rất có tài hoa, chỉ tiếc số mệnh không tốt. Qua một lát nữa, vị Tiểu Thương tiên sinh kia, có lẽ sẽ nổi tiếng khắp cả nước, đó cũng xem như một phần quà nhỏ tao tặng cho Tiểu Thương tiên, dù sao hắn giúp cũng giúp tao chăm sóc mày lâu như vậy, dù thế nào tao cũng phải biểu hiện một chút đúng không.”
Hạ Cẩn thấy Sơ Tranh không có phản ứng gì, có chút kỳ quái: “Mày không lo lắng sao?”
“Ta rất lo lắng.” Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh, không có nửa phần chập trùng.
Nụ cười của Hạ Cẩn dần dần thu liễm, Sơ Tranh không nói theo như gã đoán trước, lời thoại gã chuẩn bị xong cũng không dùng tới.
“Vậy mày không hỏi xem, hắn sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Sơ Tranh lạnh lùng không thôi: “Không bằng ngươi quan tâm đến chính mình một chút đi đã.”
Hạ Cẩn: “...”
Có lẽ là nghĩ đến chuyện lần trước gặp phải, cuối cùng Hạ Cẩn cũng trở nên cẩn trọng hơn.
Cô quan tâm Thương Khí kia như vậy, vốn cho rằng chỉ cần nhắc đến Thương Khí, cô sẽ rối lòng, thật không nghĩ đến, cô không hề có chút phản ứng gì.
Thế này mẹ nó bảo gã đáp thế nào!
Gần đây không có ai, càng thuận tiện cho Sơ Tranh.
Hạ Cẩn có mấy phần bản lĩnh thì thế nào, ở trước mặt Sơ Tranh chính là hổ giấy.
Đại lão dạy gã làm người!
Lần trước Hạ Cẩn đã ăn thiệt, thấy mình không phải là đối thủ của Sơ Tranh, quả quyết lựa chọn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà Hạ Cẩn còn chưa đi ra ngoài, đối mặt chính là một gậy vung tới, đập ngay vào giữa trán, hai mắt biến thành màu đen, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Đỗ Bái mang theo đạo cụ gây án đi ra, khoa trương chỉ vào Sơ Tranh: “Nhóc có lai lịch gì hả, yêu quái sao?!”
Vừa rồi anh ta nhìn thấy người thanh niên này nói chuyện với Sơ Tranh thì cũng thôi đi, lại còn trông thấy Sơ Tranh động thủ, ép thanh niên đến sít sao.
Sức chiến đấu của một con mèo có thể mạnh mẽ như vậy sao?
Tuyệt đối không thể!
Cho nên đây tuyệt đối không phải một con mèo bình thường!
Anh ta đã nói mà, người như Thương Khí, tại sao lại nuôi một con mèo, nhưng nếu con mèo này là yêu quái hay gì đó, vậy thì không giống nha!
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh dùng di động đánh ra một hàng chữ.
—— Trước tiên trói hắn ta lại đi, tôi đi xem Thương Khí một chút.
Cho Đỗ Bái xem xong, Sơ Tranh lập tức quay đầu xông ra ngoài.
Đỗ Bái: “...”
Không phải!
Tôi đã đồng ý chưa?
Anh ta là một công dân tốt đẹp nghề nghiệp đoan chính, tại sao có thể làm loại chuyện này!
Mẹ, thế này bảo anh ta giấu người đi đâu giờ?
“Nghỉ ngơi giữa trận sắp kết thúc rồi, nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian.”
“Đi từ bên này qua nhanh hơn...”
Tiếng bước chân đột nhiên tới gần phía bên này, khóe miệng Đỗ Bái co quắp một trận, vội vàng kéo Hạ Cẩn giấu vào trong góc bên cạnh.