Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1959: Chương 1959: Quy tắc chăn nuôi (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đi không bao xa, đằng sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng người nhỏ giọng ngâm nga, trong bóng đêm quỷ dị lại âm trầm.

Giọng nói này nguyên chủ hết sức quen thuộc, không cần Sơ Tranh nhớ lại, cô cũng biết là ai đang ngâm nga.

Có thể là phản xạ có điều kiện, Sơ Tranh cảm giác mình xù lông.

Sơ Tranh hơi run rẩy, mau chóng chuồn từ bên cạnh.

Nguyên chủ đại bộ phận thời điểm đều bị dọa đến không dám nhúc nhích, bị bắt được. Sơ Tranh thì không giống, làm sao sẽ ngồi chờ chết, đương nhiên là chạy trước.

Đợi cô hòa hoãn trước đã, thích ứng với thân phận giống loài mới, thù này ghi trên quyển vở nhỏ trước!

Sơ Tranh xuyên qua mấy ngõ nhỏ, rất nhanh liền cảm nhận được hơi thở náo nhiệt của thành thị.

Thân thể lúc này của Sơ Tranh, nhìn cái gì cũng là quái vật khổng lồ, ngay cả người ở trong mắt cô đều phải ngước lên nhìn.

Cái này quá... Mẹ nó.

Sơ Tranh tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, trên thân bẩn thỉu, bản năng thân thể muốn liếm một cái.

Không, không thể!

Ổn định!

Không thể liếm!

Đại lão không thể liếm lông!

Sơ Tranh nhịn xuống xúc động liếm lông, cái đầu nhỏ dựa vào bức tường đằng sau, muốn chết không muốn sống thở dài.

Cũng may bây giờ là con mèo, sẽ không ai chú ý tới cô.

Sơ Tranh than thở một hồi, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng.

Bây giờ cô chỉ là mèo, như vậy... Vương bát đản muốn làm sao phá sản đây? Chắc là không cần cô phá sản nhỉ?

Sơ Tranh nghĩ như vậy, đáy lòng hơi thoải mái hơn một chút.

Sơ Tranh kéo nhiệm vụ chủ tuyến của trò chơi ra.

[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành nữ vương mèo, tiến độ 0%]

Sơ Tranh: “...”

Meo?

Ai muốn chơi với một đám mèo chứ?

Cái game nát gì đây!

Không chơi!

Sơ Tranh nhìn phía dưới chủ tuyến, cũng chưa xuất hiện bản đồ.

Sơ Tranh ngồi ở chỗ đó tức giận một trận, móng vuốt sờ sờ trên cái đuôi, nể mặt lông lông... Cuối cùng chịu nhục đứng lên.

Trước tìm cho mình một chỗ ở đi.

Sơ Tranh run lông lên, vừa mới chuẩn bị rời đi, phần gáy đột nhiên xiết chặt, thân thể bỗng dưng bay lên không.

Meo?

Con chó điên nào dám xách ta!!

Sơ Tranh bị xách cổ, muốn quay đầu nhìn xem là con chó điên nào to gan như vậy cũng không làm được.

Sơ Tranh vung vẫy chân nhỏ ngắn, sau khi phát hiện có chút ngu xuẩn, quả quyết từ bỏ.

Vừa định dùng những cách khác, Sơ Tranh liền phát hiện mình bị buông xuống, phần gáy buông lỏng, Sơ Tranh lập tức quay đầu nhìn lại.

Người vừa rồi xách mình là một đại hán dáng người vạm vỡ, mặt không cảm xúc cúi đầu đứng ở một bên, giống như khúc gỗ.

Mà cô lúc này... Bị đặt ở ghế sau của một chiếc xe.

Mẹ!

Mới từ ổ sói ra, lại vào miệng cọp.

Lừa bán mèo cũng là phạm pháp!

Sơ Tranh vừa định nhảy xuống, một đôi tay từ trong bóng tối đưa qua, tiếp đó Sơ Tranh bị ôm lấy, rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.

Sơ Tranh: “!!!”

Ta muốn tức giận!

Sơ Tranh tức giận nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia, một giây sau lông xù liền thu lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm người trước mặt.

Đây là... Thẻ người tốt?

Thẻ người tốt = đầu lĩnh của đám người bên ngoài kia

Nhưng mà... Bản đồ không có phản ứng! Sơ Tranh lần nữa kéo bảng trò chơi ra, xác định bản đồ chưa hề xuất hiện.

A a a a a a!

Game nát gì đây!

Ánh đèn nê ông từ ngoài cửa sổ xe lọt vào tạo nên quang ảnh lờ mờ, phác họa ra hình dáng của người đàn ông, thanh lãnh, yên tĩnh, giống như một bức tượng điêu khắc.

Hắn cúi đầu xuống, mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Sơ Tranh chỉ có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình, ánh mắt không có tính nguy hiểm gì.

Ngón tay người đàn ông rơi trên sống lưng Sơ Tranh, từ lưng chậm rãi trượt xuống.

Sơ Tranh giật mình một cái, cái đuôi vòng lên, chóp đuôi vừa vặn đụng phải cổ tay người đàn ông, Sơ Tranh lại cấp tốc nhét chóp đuôi vào phía dưới thân thể.

Game Phồn Tinh kia nói là được phép chọn nhân vật, vì sao cô không trông thấy! Vương bát đản lại làm cho cô một thân phận phế! Có phải là bọn nó liên hợp lại chơi ta không!

Một người chơi không thắng, liền liên thủ sao?

Quá đáng!

“Tiên sinh, muốn mang về sao?” Vệ sĩ ngoài xe giọng nói thô to, nhưng thái độ cung kính.

“Mang về đi.” Giọng nói của người đàn ông cũng lộ ra một cỗ thanh lãnh.

“Tiên sinh, nó hơi bẩn, để tôi trước...”

“Không cần.”

Vệ sĩ sửng sốt một chút, cuối cùng không nói gì, đóng cửa xe, lên phía trước.

Xe khởi động, ảo ảnh lướt qua từ trên cửa sổ xe.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, người đàn cũng chỉ vừa rồi sờ soạng cô một chút, sau đó liền để tay ở bên cạnh, như có như không vòng quanh cô.

Cho nên lúc này Sơ Tranh nằm sấp trên đùi người đàn ông.

Sơ Tranh nhịn không được giơ móng vuốt, muốn cào, nhưng mà cô đã quên mất tình cảnh của mình, móng vuốt vươn ra ngoài, lập tức bị người đàn ông phát giác.

Hắn duỗi một ngón tay ra, đẩy móng vuốt của Sơ Tranh ra, thanh âm lạnh lẽo vắng vẻ: “Không được duỗi móng vuốt ra.”

Giọng điệu không có chập trùng gì, nghe không ra là cảnh cáo hay là nhắc nhở.

Xét thấy tình trạng của mình, Sơ Tranh tạm thời thu hồi móng vuốt lại.

Xe một đường chạy ra khỏi nội thành, dần dần bắt đầu hoang vu, cuối cùng vòng quanh đi trên một đường núi lớn, ngừng ở trước một tòa trang viên.

Sơ Tranh: “...”

Có chút hoảng!

Cửa xe bị người mở ra, bàn tay người đàn ông nâng thân thể Sơ Tranh lên, ôm cô xuống xe.

Người đàn ông mang Sơ Tranh tiến vào trang viên, một đường đi ngang qua, trừ vệ sĩ vẫn luôn đi theo sau lưng người đàn ông, thì Sơ Tranh không trông thấy một người sống nào khác.

Trang viên này lộ ra một cỗ tĩnh mịch, âm trầm.

Cuối cùng vệ sĩ cũng không thấy đâu nữa.

Người đàn ông ôm Sơ Tranh đẩy một cánh cửa ra, hẳn là một căn phòng ngủ.

Mà người đàn ông cũng không buông cô xuống, mà mang cô tiến vào phòng tắm.

Sơ Tranh: “!!!”

Meo?

Làm gì!!

Lần đầu tiên gặp mặt đã kích thích như vậy?

Sơ Tranh bây giờ ngay cả lời cũng không thể nói, càng không thể như con mèo ngốc kêu bậy, chỉ có thể bưng giá đỡ, không rên một tiếng.

Thẻ người tốt!

Ta nhịn!

Người đàn ông mở nước nóng ra, đổ vào trong bồn tắm, sau đó thả Sơ Tranh vào trong bồn tắm, xuất phát từ bản năng, Sơ Tranh xuống dưới liền cảm thấy rất không thoải mái.

Móng vuốt nhỏ lập tức tóm lấy mép bồn tắm, muốn đi ra ngoài.

Người đàn ông dùng một ngón tay chống vào đầu cô: “Tắm sạch sẽ.”

Sơ Tranh: “...”

Lúc này Sơ Tranh mới thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông.

Áo len trắng đen xen kẽ, rộng rãi bọc trên thân người đàn ông, tay áo đẩy lên trên vị trí khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, màu da thiên về màu trắng lạnh, mơ hồ có thể trông thấy mạch máu dưới làn da.

Ngũ quan người đàn ông tách ra nhìn như không có gì đặc sắc, nhưng dung hợp lại cùng nhau, lại cho người ta một loại cảm giác kinh diễm, càng nhìn càng đẹp trai.

Trong mắt giống như ngưng kết tuyết đầu mùa, lộ ra hàn ý hơi mỏng, lại có phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Trong lúc Sơ Tranh quan sát người đàn ông, cô bị người đàn ông nhấn trở về trong bồn tắm, tiếng nước soạt soạt, Sơ Tranh lập tức giật mình một cái.

Theo bản năng túm lấy người đàn ông.

Móng vuốt sắc bén đụng phải làn da người đàn ông, một giây sau lại thu hồi lại.

Thẻ người tốt túm hỏng không tốt lắm...

Người đàn ông nhìn nó một chút, con mèo nhỏ ướt sũng bám lấy mép bồn tắm, dường như rất sợ nước, nhưng lại không chịu biểu hiện ra, thân thể căng thẳng.

Thế này...

Người đàn ông đẩy móng vuốt đang bám lấy mép bồn của Sơ Tranh ra, đẩy cô vào trong nước.

Trời mới biết Sơ Tranh dùng định lực lớn cỡ nào, mới không kêu ra tiếng.

Không thể kêu!

Mất mặt! Không, mất mặt mèo!

Mèo cũng là có tôn nghiêm!

Cho dù không phải là người, cũng phải giữ gìn bức cách đại lão nên có!

Tuyệt không nhận thua!

Thù này cô nhớ kỹ!

Mi chờ ta!

Thẻ người tốt cũng không được!

Lông trên người dính nước, trĩu nặng, tay của người đàn ông nâng cô lên từ phía dưới, bắt đầu tẩy rửa vết bẩn trên người cho cô.

Sơ Tranh: “!!!”

Cái này có tính là phi lễ không!

Được rồi, thẻ người tốt không tính là phi lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.