Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh kháng nghị cũng không được Thương Khí coi trọng, hắn rất nhanh liền cho người ta khắc tên lên thẻ bài, treo ở trên cổ Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Mi chờ ta!
Không chỉ như thế, Thương Khí còn đem những vật Sơ Tranh dùng, cái gì có thể khắc chữ được, đều khắc chữ lên.
Sơ Tranh cảm thấy thẻ người tốt sẽ tráng niên mất sớm.
Sơ Tranh vào trang viên đã vài ngày, trừ ngày đó Thương Khí từng đi ra ngoài, thì sau đó không thấy đi ra ngoài nữa.
Sơ Tranh không có thiết bị điện tử, bây giờ cũng không biết rõ ràng Thương Khí có thân phận gì.
Sơ Tranh ghé vào trên bệ cửa sổ phơi ánh trăng, loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn dương cầm bay tới.
Tiếng đàn đứt quãng, không biết là điệu gì, nghe thấy làm người ta rất không thoải mái.
Đặc biệt bây giờ là hơn nửa đêm, càng làm cho người ta sợ hãi.
Sơ Tranh nhảy xuống bệ cửa sổ, ra ngoài từ cửa nửa mở.
Ngoài cửa vệ sĩ Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ đang đứng chung một chỗ, đè thấp thanh âm nói chuyện.
“Trông coi kỹ Ngày Rằm, đừng để nó đi lên lầu.”
“Tôi đi trước thông báo với bác sĩ Đỗ trước.”
“Nơi khác đều kiểm tra kỹ, đừng để xảy ra sai lầm.”
Sơ Tranh nghe được nửa vời, nhưng không trở ngại cô biết, có lẽ thẻ người tốt đã xảy ra vấn đề gì đó.
Thẻ người tốt không xảy ra vấn đề thì không phải là thẻ người tốt.
Thừa dịp hai người còn đang nói chuyện, Sơ Tranh mau chóng chuồn.
Cô đi đường không có tiếng, tốc độ lại nhanh, hai vệ sĩ căn bản không chú ý tới cô.
Sơ Tranh cấp tốc lên lầu, lần theo tiếng đàn đứt quãng kia, tìm tới trước một căn phòng.
Sơ Tranh nhớ kỹ gian phòng này là khóa lại, bây giờ tiếng đàn kia đang truyền ra từ bên trong này.
Cho nên rất có thể Thương Khí ở trong này...
Nhưng vào lúc này, bên trong vang lên một tiếng đàn bén nhọn, thật lâu không ngừng lại, giống như ma âm đoạt mệnh.
Cạch——
Vật nặng rơi xuống phát ra tiếng vang trầm nặng, tiếng đàn biến mất, gian phòng lâm vào tĩnh mịch.
Sơ Tranh nắm lấy chốt cửa mở cửa, kết quả mở không ra, cửa khóa trái từ bên trong.
Sơ Tranh lập tức thả ngân tuyến ra, mở khóa từ bên trong.
Gian phòng không mở đèn, tia sáng ngoài cửa sổ lọt vào, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình hình gian phòng.
Ở giữa trưng bày một cây dương cầm, ghế ngồi chỗ dương cầm ngã ngửa trên mặt đất, màn che màu trắng bị gió giơ lên, tung bay trên không trung.
Trừ cái đó ra, trong phòng không có bất kỳ thứ gì.
Thương Khí không ở đây.
Hắn không ở trong gian phòng này.
Sơ Tranh đi một vòng không tìm được người, vừa rồi phảng phất như là cô nghe nhầm.
Sơ Tranh kiểm tra gian phòng một lần, không phát hiện dị thường, cô nhảy mấy bước vọt ra khỏi cửa phòng.
Vệ sĩ Tiểu Tứ đứng trong đại sảnh, Sơ Tranh xuống dưới, Tiểu Tứ nhìn thấy cô: “Ngày Rằm, sao mày lại chạy ra ngoài?”
Ngày Rằm ông nội ngươi!
“Tiểu Tứ, cậu qua đây một chút.” Có người gọi Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ nhìn Sơ Tranh một chút, cũng mặc kệ cô có nghe hiểu hay không: “Mày đừng có chạy lung tung.”
Tiểu Tứ rất nhanh rời đi cùng người khác.
Sơ Tranh: “...”
Cái thân thể nát này.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, đuổi theo Tiểu Tứ ra ngoài, nhưng mà Tiểu Tứ chỉ ra ngoài nghe điện thoại, cũng không làm gì.
Mấy vệ sĩ khác đều đứng ở bên ngoài, ai nhìn đồng hồ thì nhìn đồng hồ, nhìn trời thì nhìn trời, không biết đang làm gì.
-
Một tiếng sau.
Sơ Tranh trông thấy Thương Khí đi từ bên ngoài vào, trên người phủ sương lạnh trong đêm, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu.
Phía sau hắn còn có một bác sĩ trẻ tuổi đi theo.
Bác sĩ trẻ tuổi cau mày khuyên: “Thương Khí, cậu cứ tiếp tục như vậy không được đâu.”
“Tôi nắm chắc.”
Thương Khí đáp lại rất lãnh đạm, đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.
Bác sĩ trẻ tuổi kia thở dài, mở hộp thuốc y tế tùy thân ra. Sơ Tranh đi từ cầu thang bên kia qua, ánh mắt Thương Khí liếc qua quét đến cô, giơ tay ngăn cản tay của bác sĩ trẻ tuổi.
“Làm gì? Bây giờ ngay cả bác sĩ cậu cũng không cho xem nữa à?” Mặt mũi bác sĩ trẻ tuổi tràn đầy mấy chữ “cậu còn muốn lên trời à?”
Ngay lúc bác sĩ trẻ tuổi nói chuyện, Sơ Tranh nhảy hai bước lên lưng ghế sofa, từ trên cao nhìn Thương Khí.
Thương Khí trừ sắc mặt hơi tái nhợt, thì cũng không nhìn ra đến vấn đề khác.
Sơ Tranh nhìn kỹ hắn hai giây, mình lại không biết nói chuyện, chỉ có thể cao quý lãnh diễm nhìn hắn.
“Ồ, cậu lấy mèo đâu ra đây?” Lực chú ý của bác sĩ trẻ tuổi bị Sơ Tranh thay đổi vị trí, kinh ngạc một tiếng.
“Nhặt được.” Thương Khí giọng điệu lãnh đạm.
“Sao cậu lại muốn nuôi mèo?” Bác sĩ trẻ tuổi hiển nhiên rất thân quen với Thương Khí.
“...”
Thương Khí không đáp.
Hắn cũng không biết lúc trước tại sao mình lại muốn nhặt nó về.
Lúc ấy hắn từ trong xe trông thấy nhóc con này, cúi đầu đạp tai, lẻ loi trơ trọi ngồi ở góc đường, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là mang về, nuôi dưỡng.
Mà hắn cũng xác thực làm như vậy.
Lúc này nó nhìn mình như thế, Thương Khí lại có chút không thích ứng. Cặp con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch kia, giống như có thể xem hiểu hết thảy.
Thương Khí thu tầm mắt lại: “Đến thư phòng.”
“Đến thư phòng làm gì, nơi này lại không có người khác.” Bác sĩ trẻ tuổi không hiểu thấu.
Thương Khí đã đứng dậy, đi lên lầu.
Bác sĩ trẻ tuổi im lặng trợn mắt trừng một cái, hung hăng mắng: “Cậu sớm muộn gì cũng tự tìm đường chết cho coi!”
Sơ Tranh nhảy xuống đi theo Thương Khí, nhưng sau khi hai người vào cửa phi thường cấp tốc đóng cửa lại, Sơ Tranh xém chút bị đụng trúng mũi.
Sơ Tranh: “...”
Mẹ nó!
Thẻ người tốt lén ta làm gì?
Khi dễ ta không biết nói chuyện có phải không!
Sơ Tranh dán lỗ tai lên nghe ngóng, không nghe thấy tiếng gì.
Con ngươi đi một vòng, Sơ Tranh lập tức chạy về phía cửa sổ, mấy bước nhảy ra ngoài cửa sổ, leo đến cửa sổ thư phòng.
Đáng tiếc cửa sổ bị màn cửa chặn lại.
Sơ Tranh: “...”
-
Trong thư phòng.
Bác sĩ trẻ tuổi đã xử lý xong, cất đồ vật vào cái rương, anh ta căn dặn Thương Khí phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó đổi đề tài: “Con mèo kia nhìn rất xinh đẹp, cậu nhặt thật à?” Có con mèo hoang nào lại đẹp như thế chứ?
“Ừ.”
Bác sĩ trẻ tuổi nhíu mày: “Nhặt chỗ nào? Tôi cũng đi nhặt một con.”
Thương Khí nói một cái địa chỉ, hắn vốn chính là nhặt, cho nên cũng không có gì để giấu diếm.
“... Vậy cậu định nuôi nó?”
“Ừ.” Thương Khí cài xong ống tay áo, trong ánh mắt có chút xem không hiểu của bác sĩ trẻ tuổi, nói: “Nó rất ngoan.”
Bác sĩ trẻ tuổi: “Được thôi, dù sao chỗ này của cậu cũng không có chút nhân khí nào, có con mèo cũng rất tốt. Tên là gì?”
“Ngày Rằm.”
Bác sĩ trẻ tuổi chậc một tiếng, giống như cười mà không phải cười, cuối cùng căn dặn Thương Khí hai câu, sau đó xách theo cái rương rời đi.
Lúc anh ta xuống lầu, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh nhảy từ ngoài cửa sổ vào, giẫm lên bệ cửa sổ, chuẩn bị xuống.
Bác sĩ trẻ tuổi nhướn mày, trực tiếp đi qua, muốn sờ đầu Sơ Tranh.
“Béo con, đến cho ca ca sờ sờ chút nào.”
Sơ Tranh: “...” Biến thái! Ai là béo con! Ngươi mới béo!
Trong mắt Sơ Tranh lộ ra hung quang, trừng bác sĩ trẻ tuổi một cái, người sau sững sờ, ánh mắt của mèo này sao lại giống người như thế?
Đều nói mèo am hiểu tính người, xem ra thật đúng là không giả.
Bác sĩ trẻ tuổi nói thầm một tiếng: “Còn rất hung...” Anh ta cũng không từ bỏ, vẫn muốn sờ Sơ Tranh.
Sơ Tranh dùng một móng vuốt đập tới, trên mu bàn tay bác sĩ trẻ tuổi lập tức có thêm một vết máu.
“A...” Bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào Sơ Tranh: “Nhóc con này sao mà hung ác thế hả, anh đây cũng có làm gì nhóc đâu!”
Sơ Tranh: “...” Trời mới biết ngươi muốn làm gì với một con mèo đáng yêu như ta! Thẻ người tốt xem ta như mèo mà sờ coi như xong, ngươi là gà rừng từ đâu xuất hiện, cũng muốn sờ ta! Ta không cần sĩ diện à!
“Cậu làm gì thế?”
Thương Khí nghe thấy âm thanh, đi từ trong thư phòng ra, vừa vặn trông thấy một màn bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, mấy bước lẻn đến bên chỗ Thương Khí
Thương Khí khom người ôm cô lên, móng vuốt Sơ Tranh đắp lên trên bả vai hắn, giống như ôm con.
“Con mèo này của cậu tính tình cũng quá tệ rồi.” Bác sĩ trẻ tuổi giơ bàn tay bị cào bị thương của mình ra cáo trạng: “Nhìn đi, nó cào tôi đây này?”
“Nó chưa từng cào tôi bao giờ.” Thương Khí nói.
Bác sĩ trẻ tuổi nghẹn một cái, cậu đây là khoe khoang sao?