Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1990: Chương 1990: Quy tắc chăn nuôi (Xong)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cả ngày Thương Khí đều không ở trong trạng thái, Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ trên trán Thương Khí.

Thương Khí hoàn hồn, kéo móng vuốt nhỏ của Sơ Tranh ra, cầm ở trong tay, một tay khác vuốt xuôi theo cái mũi của con mèo nhỏ: “Tôi không sốt, rất khỏe mà.”

Sơ Tranh: “...”

Ta thấy mi không khỏe tẹo nào cả.

Một ngày nháy mắt qua đi, Thương Khí có chút không dám đi đến phòng ngủ, ở trong thư phòng lật một quyển sách, nhưng đến một chữ cũng không nhìn thấy.

Bộp!

Thương Khí buông sách xuống, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Hắn không dám lộ ra quá nhiều tâm tình, hàn huyên với Sơ Tranh hai câu như bình thường, sau đó ôm cô tắt đèn nhắm mắt lại.

Lông dài mềm mại cọ qua làn da hắn, hơi ngứa.

Có lẽ là tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Chờ Thương Khí tỉnh lại, liền phát hiện con mèo nhỏ trong ngực mình biến thành người.

Thương Khí: “...”

Thật sự không phải là ảo giác.

Ôm một con mèo và một người là cảm giác hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng có điểm giống nhau -- mềm.

Ánh mắt Thương Khí rơi vào trên hai lỗ tai đầy lông xù kia, cuối cùng vẫn nhịn không được, duỗi móng vuốt tà ác ra.

Từ trước đến nay Sơ Tranh không thích hắn đụng đến đầu và lỗ tai, ngón tay Thương Khí vừa đụng phải, lỗ tai liền giật giật.

Thương Khí cả kinh ngừng thở, không dám động nữa.

Trong bóng tối tĩnh mịch một hồi lâu, dần dần có tiếng hít thở.

Thương Khí ngăn chặn suy nghĩ không phù hợp với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội của mình, để tay quy củ ở một bên.

Nhưng mà hắn quy củ, người trong ngực lại không quy củ chút nào.

“Thương Khí.”

Cô gái nhỏ giọng thì thầm, giống tiên âm bay bổng trong mộng cảnh, lúc nào cũng có thể tán ra.

Nhịp tim Thương Khí đập như sấm, nghi hoặc có phải mình nghe lầm không.

“Vui không?”

Giọng nói của cô gái lại vang lên, tiếp đó cái đầu nhỏ trong ngực hắn nâng lên, dưới ánh sáng yếu ớt, vẫn có thể trông thấy cặp mắt xinh đẹp kia.

Hô hấp của Thương Khí trì trệ.

“Em...”

Sơ Tranh xoay người mà lên, trước mắt Thương Khí tối sầm lại, hương khí u lãnh quanh quẩn đi lên...

-

Thời gian Sơ Tranh biến thành người có hạn, chỉ khoảng tầm mấy tiếng, hơn nữa chỉ có thể là ở buổi tối.

Ánh mắt Thương Khí nhìn Sơ Tranh bây giờ, lộ ra cảm xúc phức tạp.

Giống như không biết nên làm gì với cô đây, vừa có vẻ mừng rỡ, lại còn có một chút mất tự nhiên.

Thương Khí cầm lược chải lông cho Sơ Tranh: “Em nguyện ý cùng... Cùng sống bên anh không?”

- - Không sống cùng anh thì cùng ai?

Sơ Tranh gõ ra mấy chữ trên điện thoại di động.

Thương Khí quét mắt nhìn một vòng, lại rũ mắt xuống: “Mặc kệ là dáng vẻ gì, cũng đều nguyện ý sao?”

- - Anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

“Anh chỉ muốn xác định một chút.” Thương Khí thấp giọng nói.

- - Em sẽ không rời khỏi anh.

Thương Khí chậm chạp cười một tiếng: “Ừ, anh cũng sẽ không.”

Thương Khí dừng lại vài giây: “Vì sao em lại đột nhiên có thể biến thành người?”

- - Không biết.

Tư liệu lấy được từ chỗ Hạ Cẩn, cô căn bản không để trong lòng, càng không đi nghiên cứu qua.

Dù sao ai biết thứ đồ chơi kia có phải lừa đảo hay không.

Lỡ như đưa mình vào hố thì làm sao bây giờ!

Về phần vì sao cô đột nhiên có thể biến thân... Được rồi, dù sao cũng nghĩ không thông, không nghĩ nữa.

Trời sập xuống có Vương bát đản gánh.

Vương bát đản không được còn có ta.

【...】 Cảm ơn ngài nha.

“Em không tò mò sao?”

- - Không có hứng thú.

“Đây chính là thân thể của em...”

- - Bây giờ là của anh.

“...”

Vành tai Thương Khí bỗng dưng đỏ lên một mảnh.

Sơ Tranh thật sự không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng, muốn làm thẻ người tốt câm miệng mà thôi.

Về phần Thương Khí suy nghĩ thứ gì, chuyện đó không nằm trong phạm vi cân nhắc của Sơ Tranh.

-

Sơ Tranh cho là thời gian biến hình sau đó sẽ tăng thêm, nhưng cô phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

Nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.

Dù sao cô cũng không có ý định đi ra ngoài.

Lúc ban đầu Thương Khí không thích ứng lắm, sau đó đã thành thói quen.

Lần mới nhất Đỗ Bái đến chẩn bệnh, có chút thần kỳ mà nói: “Nhìn cậu thế này, có chuyện gì vui à?”

Thương Khí lập tức thu liễm thần sắc: “Không có.”

Đỗ Bái khom người, đối mặt với Thương Khí: “Thương ca ca, có phải anh yêu đương rồi không?”

“...” Thương Khí chậm rãi lắc đầu.

Hắn và nhóc con kia không tính là yêu đương nhỉ.

Chắc tính là... Sống chung?

Đỗ Bái ở trước mặt Thương Khí thì biểu hiện rất thoải mái, nhưng sau khi rời đi lại có chút sầu muộn.

Tình huống hiện tại của Thương Khí đúng là rất tốt, nhưng anh ta cũng không biết nguyên nhân dẫn đến Thương Khí trở nên tốt là gì.

Lỡ như...

Lỡ như nguyên nhân kia đột nhiên rời đi, Thương Khí sẽ thế nào?

Đỗ Bái chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

Anh ta nghe ngóng với đoàn vệ sĩ bên kia xong, không có đầu mối gì hữu dụng, lại nghe ngóng từ chỗ Sơ Tranh.

[ Đỗ Bái: Gần đây bên cạnh Thương Khí có phụ nữ xuất hiện không? ]

[ Nguyệt Bán:... Hắn có phụ nữ? ]

[ Đỗ Bái: Không phải tôi đang hỏi sao? ]

[ Nguyệt Bán: Chắc là không có. ]

Gần đây Thương Khí đều không đi ra ngoài, lấy đâu ra phụ nữ? Thẻ người tốt hắn không dám!

[ Đỗ Bái: Vậy có đàn ông không? ]

[ Nguyệt Bán:... ]

[ Nguyệt Bán: Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì? ]

[ Đỗ Bái: Gần đây hắn không thích hợp, tôi hoài nghi có phải hắn đang yêu đương không. Nhóc biết... Mà thôi, có nói cho nhóc nhóc cũng không hiểu, nhóc cứ hiểu như vậy đi, nếu như hắn thật sự yêu đương, nếu như đoạn tình cảm này không thể dài lâu, thì tình huống của Thương Khí sẽ trở nên rất tồi tệ. ]

[ Nguyệt Bán:... Chắc là sẽ không. ] Thẻ người tốt sao lại yêu đương với người khác được, cho nên chỉ có thể là mình...

Cô cũng sẽ không rời khỏi thẻ người tốt, cho nên tình huống Đỗ Bái nói không tồn tại.

[ Đỗ Bái: Nhóc không hiểu, ai. ]

Được thôi, ta không hiểu.

Đỗ Bái ở bên kia sầu muốn chết.

Sơ Tranh ném điện thoại ra, tiếp tục trầm mê phim truyền hình của mình.

-

Sự nghiệp của Thương Khí rất ổn định, nhưng không qua mấy năm, Thương Khí tuyên bố lui ra khỏi giới.

Có phóng viên hỏi hắn vì sao lại rời đi khi đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp.

Thương Khí nhìn ống kính, thật lòng trả lời: “Tôi muốn dùng thời gian của quãng đời còn lại để làm bạn với cô ấy.”

“Cô ấy? Thương tiên sinh có bạn gái sao?”

Thương Khí mỉm cười, không trả lời.

Về sau có người đào ra, bên cạnh Thương Khí căn bản không có phụ nữ, nhưng cũng không có đàn ông gì luôn, không ai biết cô ấy mà hắn nói rốt cuộc là ai.

Trong vòng tròn có rất nhiều người nói đáng tiếc cho Thương Khí.

Nếu như hắn đi tiếp, nhất định có thể trở thành một nhân vật nổi danh.

Tất cả mọi người cảm thấy đáng tiếc, chỉ có Thương Khí không cảm thấy.

Nửa đời trước của hắn làm bạn với âm nhạc, hi vọng nửa đời sau được làm bạn cùng cô.

“Vì sao anh lại đặt tên em là Nguyệt Bán?” Một buổi tối ngày nào đó, Sơ Tranh tâm huyết dâng trào hỏi một câu.

“Lần đầu tiên anh gặp em, giống như trên bầu trời đêm đen trầm, đột nhiên có ánh trăng lộ ra từ trong tầng mây, nửa tỏ nửa mờ.”

Nguyệt bán minh thì, không hẹn mà gặp.

(Lúc trăng nửa tỏ, không hẹn mà gặp.)

Cô chính là chùm sáng vạch phá bóng tối ấy.

Không chói lòa, không lóa mắt, lại ấm áp.

Sơ Tranh ồ một tiếng, lại chậm rãi nói: “Em có tên.”

“Ừ...” Thương Khí thật lòng hỏi: “Vậy em tên gì?”

“Sơ Tranh.”

“Sơ... Tranh?” Thương Khí cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra từng nghe ở đâu: “Rất êm tai.”

Bầu không khí vốn đang rất kích tình, Sơ Tranh đột nhiên dịch về phía sau, dữ dằn: “Thương Khí, không cho phép sờ đuôi của em!” Che chở cái đuôi của mình thật chặt.

Thương Khí: “... Một chút cũng không được?”

“Không được!”

Hai người cãi nhau, âm thanh bay ra từ cửa sổ nửa mở, tan vào trong gió đêm.

Bất kể em lấy hình dáng gì xuất hiện, anh đều thích em. -- Thương Khí

*

VỊ DIỆN THỨ 52 HOÀN TẤT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.