Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Linh Tích từ trong điện đi ra, hắn đóng cửa điện lại.
“Cửu Khúc, ngươi đi Mậu Lăng Thành một chuyến.”
“Chủ nhân, bây giờ sao?” Cửu Khúc có chút chần chờ: “Ngày mai chính là Khải Thiên Tế Tự.”
Lúc này, sao hắn có thể rời đi?
“Chuyện này rất quan trọng.” Linh Tích giao cho hắn một vật: “Sau khi đến Mậu Lăng Thành, ném thứ này khắp Mậu Lăng Thành, đừng để người trông thấy.”
Cửu Khúc biết thứ kia, là dùng để xua tan nguyên tố ám...
Mậu Lăng Thành...
Sơ Tranh cô nương...
Cửu Khúc nói: “Chủ nhân, chuyện Mậu Lăng Thành, đã qua đi thời gian dài như vậy, nguyên tố ám đã sớm tản hết.”
“Phòng ngừa vạn nhất.” Linh Tích nhàn nhạt nói: “Đi đi.”
Chuyện này hắn không thể giao cho người khác làm.
“Dạ.”
Hôm sau chính là Tế Tự.
Linh Tích bảo Sơ Tranh ở lại trong thần điện, đừng đi ra ngoài.
Sơ Tranh cũng muốn.
Nhưng Vương Giả không muốn cô sống tốt như vậy, luôn nghĩ cách phát nhiệm vụ cho cô.
Sơ Tranh chờ sau khi Linh Tích và Cửu Khúc rời đi, cô mới rời khỏi Thần Điện.
Bồng Hoa Thành rầm rộ, so với lúc trước khi tham gia khảo hạch của Thần Điện, chỉ có hơn chứ không có kém.
“Nghe nói cách tế ti đại nhân càng gần, thì vận khí sẽ càng tốt hơn đó.”
“Tế ti đại nhân sẽ xuất hiện sao?”
“Đương nhiên sẽ, đến lúc đó tế ti đại nhân sẽ đi qua mấy đường phố chủ yếu ở Bồng Hoa Thành, chúng ta tìm chỗ tốt đứng đợi trước đi.”
“Ta còn chưa từng thấy tế ti đại nhân.”
“Nghe nói tế ti đại nhân là tiên nhân chi tư...”
Trong đám người, chuyện thảo luận nhiều nhất, chính là tế ti Linh Tích. Đặc biệt là những tiểu cô nương kia, cũng không để ý xấu hổ gì đó, dồn dập chen về phía trước.
Mặc kệ là từ ma pháp của hắn, hay là từ người hắn.
Sơ Tranh đứng ở trong đám người, thần sắc lãnh đạm nhìn đám người thảo luận nhiệt liệt này.
Người thanh lãnh tôn quý như thần minh, không được phép khinh nhờn trong ấn tượng của bọn họ, là của cô.
...
Ngoài đường phố chủ đạo không ai dám đi ra, thường thường cách một đoạn, sẽ có một người Thần Điện duy trì trật tự.
Cũng không phải hiện trường truy tinh cỡ lớn như trong tưởng tượng của Sơ Tranh, những người này mặc dù kích động, nhưng đều ngoan ngoãn đứng ở bên đường, không dám vượt qua nửa bước.
Buổi trưa vừa qua, từ phương hướng Thần Điện, liền có tiên âm truyền đến, ma pháp ánh sáng phóng lên tận trời.
“Bắt đầu rồi!”
Sơ Tranh nhìn về phương hướng Thần Điện.
Nơi cô đứng cách Thần Điện không xa, có thể trông thấy cửa lớn bằng bạch ngọc khắc hoa của Thần Điện chậm rãi mở ra.
Từ bên ngoài nhìn vào Thần Điện, kỳ thật cũng không lớn.
Nhưng mà không gian bên trong một cái nối tiếp một cái, Sơ Tranh nghe Cửu Khúc nói, đó là dùng ma pháp trận đặc biệt tạo ra, có không gian ma pháp tồn tại.
Kỳ thật Thanh Phong Điện cũng không ở trên mặt đất, mà là trên không trung.
Đương nhiên những chuyện này ngoại giới đều không nhìn thấy.
Cửa lớn Thần Điện mở ra, hai nhóm tín đồ thân mặc trang phục màu trắng của Thần Điện mang theo đồ lễ, nối đuôi nhau mà ra.
“Oa...”
Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.
Sau đó là một mảnh tĩnh mịch.
Tòa sen thuần sắc trắng trôi nổi xuất hiện giữa hư không, nam tử đứng ở phía trên, tay áo phiêu phiêu, thần tiên ngọc cốt, thanh nhã tuyệt mỹ, phảng phất như có tiên khí.
Người thế nào, mới có thể có được dung mạo điên đảo chúng sinh như thế.
Hắn là con cưng của thần minh.
Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có phải bọn họ muốn nhảy nhót hô đại thần gì đó không, kết quả những người này cũng không hề dừng lại một chút nào, mà theo đại đạo đi lên phía trước.
Trong tay nam nhân kết ra một cái ấn kỳ quái, đôi môi đỏ bừng khiêu gợi hơi mở ra.
Tiếng ngâm xướng của hắn dần dần truyền ra, như tiên âm, lọt vào trong tai mọi người.
Sơ Tranh trông thấy trong không khí có ánh sáng rơi xuống.
Người xung quanh dồn dập lộ ra thần sắc thành kính.
“Năm nay ta muốn một vận khí tốt!”
“Sang năm ta muốn thi học viện ma pháp.”
“Ta chỉ muốn nhìn tế ti đại nhân một chút...”
Sơ Tranh: “...”
Cái này mẹ nó là hiện trường bán hàng đa cấp cỡ lớn sao?
Khi đội ngũ tiến lên đến trước mặt Sơ Tranh, nam tử quang mang vạn trượng kia, hình như có phát giác, ánh mắt trong suốt lãnh tịch chuẩn xác rơi trên người cô.
Khóe miệng của hắn dường như hơi cong lên, âm thanh ngâm xướng cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Sơ Tranh: “...”
Vật nhỏ không nghiêm túc ngâm xướng đi, đột nhiên câu dẫn ta làm gì.
Sơ Tranh lui ra phía sau, từ phía sau chậm chạp đi theo đội ngũ.
Bồng Hoa Thành phi thường lớn.
Sơ Tranh đi đến có chút không kiên nhẫn, sao mà dài như vậy chứ!
Tại sao phải đi hết toàn bộ một lần?
Sơ Tranh không muốn đi nữa, nhưng nghe người bên cạnh đối thoại, cô cảm thấy mình còn có thể kiên trì một hồi.
“Tế ti đại nhân thật đẹp.”
Thẻ người tốt của ta đương nhiên đẹp.
“Nếu ta có thể vào Thần Điện thì tốt biết mấy.”
Vào Thần Điện thì làm được gì, thẻ người tốt lại không phải của ngươi.
“Tế ti đại nhân có thể thành thân không?”
“Có thể chứ, nhưng các đời tế ti đại nhân, đều không ai thành thân cả.”
“Vì sao?”
“Không biết.”
“Tế ti đại nhân có thể câu thông với thần minh, há có thể bị những chuyện phàm tục này sở nhiễu.”
Sơ Tranh nhìn mấy cô nương kia thảo luận một hồi, tiếp tục theo đội ngũ đi lên phía trước, gặp nơi không qua được, Sơ Tranh liền lấy kim tệ đập.
Vất vả lắm mới đi xong mấy con phố chính, sắc trời đều đã tối xuống.
Đại bộ đội dừng lại ở giữa quảng trường khổng lồ trong Bồng Hoa Thành, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Linh Tích leo lên Đài Tế Tự được làm bằng bạch ngọc.
Trên mặt Linh Tích đã có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn bày ra vẻ trang nghiêm thần thánh của tế ti.
Sơ Tranh bực bội kéo góc áo.
Sơ Tranh nghe ý tứ của người bên cạnh, thì Khải Thiên Tế Tự vừa mới bắt đầu, kế tiếp còn hơn hai canh giờ nữa.
Sơ Tranh: “???”
Đây rốt cuộc là do tên không được bình thường nào nghĩ ra vậy?
Tế Tự kiểu này thì làm được gì?
【 Mỗi thế giới đều có văn minh tín ngưỡng, thế giới này thần minh chính là tín ngưỡng của bọn họ, tiểu tỷ tỷ, đây là chuyện rất bình thường. 】 Vương Giả thận trọng phổ cập khoa học cho Sơ Tranh.
Đáy lòng Sơ Tranh khẽ xì một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Vương Giả cân nhắc lại, không suy nghĩ ra tiểu tỷ tỷ nhà nó có ý tứ gì.
Nó quyết định đi tìm hệ thống sát vách để bình tĩnh lại một chút.
...
Hai canh giờ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Sơ Tranh đứng ở góc khuất, đếm thời gian chờ kết thúc.
Màn đêm bao phủ xuống, Đài Tế Tự bên kia tản ra ánh sáng ma pháp nhu hòa, thoáng như ngọn đèn chỉ đường trong đêm tối.
Người phía dưới đều giữ yên lặng, tư thái kính cẩn nhìn tế đàn.
“A...”
Tiếng thét đột ngột vạch phá đêm tối.
Trong đám người, một đạo hắc ảnh, đột nhiên bay về phía Đài Tế Tự.
Người trên Đài Tế Tự phản ứng cấp tốc, ngay lập tức chặn đứng người kia lại.
Nhưng mà trong đám người phía sau, lần nữa có người phi thân mà ra, đánh thẳng về phía Linh Tích.
Đối mặt với biến cố đột ngột thế này, hắn cũng không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn duy trì tư thế vừa rồi.
Sưu ——
Ầm!
Người kia đụng phải thứ gì đó trên không trung, ngã xuống biên giới Đài Tế Tự, rơi xuống phía dưới, bị tín đồ của Thần Điện phía dưới Đài Tế Tự bắt lấy.
Nhưng đám người này có chuẩn bị mà đến.
Một người bị bắt, trong đám người cấp tốc bay ra thêm mấy người.
Bọn họ trực tiếp động thủ với quần chúng vây xem, dẫn tới phía dưới liên tục sợ hãi kêu lên.
“Bọn họ là ám ma pháp sư!!”
Không biết là ai rống lên một câu như thế.
Câu này vừa nói ra, phía dưới càng hỗn loạn hơn.
Các ma pháp sư chủ động ngăn cản đám người này, nhưng không chịu nổi quá nhiều người bình thường, xen kẽ ở bên trong, cố kỵ những người bình thường này, ngược lại làm cho đối phương có cơ hội để lợi dụng.
“Tế ti đại nhân!”
“Cẩn thận!”