Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn mấy vị trưởng lão bên ngoài, thần sắc nhạt nhẽo, không có biểu thị đặc biệt gì, giống như bọn họ chỉ là một đám lâu la không đáng để cô chú ý.
Bị người làm lơ như thế, bốn vị trưởng lão từ trước đến nay đều được người người kính ngưỡng tôn trọng, ai cũng sinh lòng bất mãn.
“Bắt lấy nàng!”
“Mấy vị trưởng lão không thể!” Cửu Khúc ngăn ở phía trước, muốn kéo dài đến khi chủ nhân tới.
“Cửu Khúc ngươi làm gì? Ngươi muốn bao che nàng... chẳng lẽ ngươi biết nàng là ám ma pháp sư?” Trưởng lão Ất kinh hãi, ba vị trưởng lão khác cũng đổi sắc mặt.
Sơ Tranh túm cổ áo Cửu Khúc, đưa hắn ra phía sau.
Cô chậm rãi đi ra cửa điện, mặt không cảm xúc đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt lần lượt lướt qua: “Ai mật báo với các ngươi, nói ta là ám ma pháp sư?”
Trưởng lão Ất cười lạnh, khí thế quanh thân chợt thịnh, một thân áp lực bức người từ trên người ông ta nghiền ép tới: “Ngươi không cần biết là ai nói cho chúng ta biết, ngươi là ám ma pháp sư không sai chứ?”
“Ta không phải.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc phủ nhận.
Ngươi hỏi ta như vậy, ta ngu xuẩn đến bao nhiêu mới có thể thừa nhận?
Bốn vị trưởng lão: “...”
Sơ Tranh chậm rãi hỏi: “Các ngươi trông thấy ta sử dụng ám ma pháp?”
Bốn vị trưởng lão: “...”
“Nếu đã không có, vậy các ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là ám ma pháp sư? Coi như các ngươi là trưởng lão của Thần Điện, cũng không thể vu khống bôi nhọ ta? Thần Quang Minh của các ngươi đang nhìn đấy.”
Nói xong lời cuối cùng, đến cả Thần Quang Minh cũng kéo ra.
“Có phải hay không, thử qua thì biết.”
Trưởng lão Ất giơ tay vung một đạo phong nhận tới.
Ngồi đến vị trí trưởng lão này, bọn họ đã không cần niệm chú ngữ ma pháp, có thể làm được thuấn phát ma pháp.
Ba vị trưởng lão khác không ngăn cản, ngầm thừa nhận cách làm của trưởng lão Ất.
Bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện trong thần điện có ám ma pháp sư.
...
Mấy vị trưởng lão vốn cho rằng có thể bức bách Sơ Tranh sử dụng ma pháp, ai ngờ Sơ Tranh lấy ra quyển trục ma pháp, đủ loại trục ma pháp quyển đập tới, đủ mọi màu sắc ma pháp thoáng hiện lên trước điện, biến mất, rồi lại lóe lên.
Mặc dù đều không phải quyển trục ma pháp đặc biệt lợi hại.
Nhưng không chịu nổi số lượng quá nhiều!
Trưởng lão Ất căn bản không đánh trúng Sơ Tranh.
“Ngươi ném quyển trục ma pháp thì có gì tài ba!” Trưởng lão Ất bị đánh đến giận dữ mắng mỏ.
Sơ Tranh đặc biệt thật lòng trả lời: “Có tiền.”
“...”
Sau đó trưởng lão Ất còn chưa chuẩn bị tốt, thì đủ loại quyển trục ma pháp phô thiên diệt địa cuốn tới.
Các loại ma pháp đụng vào nhau, tràng diện hơi không khống chế được.
Rốt cuộc trên người cô có bao nhiêu quyển trục ma pháp!
Những thứ mà bình thường bọn họ chướng mắt, nhưng bây giờ phát hiện những quyển trục ma pháp cấp thấp này, lại vẫn làm cho người ta phiền chán như vậy.
“Có bản lĩnh thì ngươi dùng bản lĩnh thật sự ra đấu với ta đi!”
Dưới đáy lòng Sơ Tranh trợn trắng mắt.
Coi cô là đồ ngu à!
Ta mà đánh với ngươi, một giây ngươi liền treo đấy được không?
...
Khi Linh Tích đến, chính là một tràng diện xấu hổ như thế.
Hắn cấp tốc tiến lên, không màng ma pháp công kích của trưởng lão Ất, trực tiếp đứng ở trước mặt Sơ Tranh.
Linh Tích đột nhiên xuất hiện làm trưởng lão Ất giật mình, ma pháp đánh ra rẽ một cái, đánh vào cửa điện phía sau.
Cửa điện ầm vang đổ xuống.
“Tế ti đại nhân!” Trưởng lão Ất kinh sợ kêu một tiếng: “Ngài làm gì thế!”
“Các ngươi đang làm gì?” Linh Tích trầm mặt: “Ai cho phép các ngươi động thủ ở Thanh Phong Điện, trong mắt các ngươi có còn tế ti như ta không?”
Bốn vị trưởng lão: “...”
Trưởng lão Giáp trầm giọng giải thích: “Tế ti đại nhân, chúng ta nhận được tin tức, nói trong thần điện có ám ma pháp sư. Chúng ta cũng là vì an toàn của Thần Điện, nếu để cho ám ma pháp sư ẩn núp trong Thần Điện, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ai là ám ma pháp sư?”
Ánh mắt mấy vị trưởng lão rơi vào người Sơ Tranh.
Có thể là ý thức được đôi mắt Linh Tích có vấn đề, một vị trưởng lão trong đó lên tiếng: “Vị nữ tử sau lưng ngài...”
Linh Tích cắt ngang lời ông ta: “Mấy vị trưởng lão đang hoài nghi ta, ngay cả ám ma pháp sư cũng không phân biệt được đúng không?”
Trưởng lão kia lập tức cúi đầu xuống: “Tế ti đại nhân, ta không có ý này.”
Trưởng lão Ất tiếp được câu chuyện: “Tế ti đại nhân, chúng ta không chất vấn ngài, chỉ là lo lắng nàng sử dụng thủ đoạn che dấu ngài. Ngài gặp phải ám ma pháp sư tập kích trên Khải Thiên Tế Tự, việc này nhất định có quan hệ với nàng!”
“Các ngươi tra được đầu mối?” Linh Tích hỏi.
“...”
“Chúng ta có chứng nhân, tận mắt nhìn thấy nàng sử dụng ma pháp hệ ám.” Trưởng lão Giáp lập tức nói.
Sơ Tranh không lạnh không nhạt nói: “Vừa rồi ta cũng sử dụng những ma pháp khác, xem ra ta là ma pháp sư toàn năng.” Ta đại khái chính là thiên tài trong truyền thuyết.
Bốn vị trưởng lão: “...”
Cái này có thể giống nhau sao?
Đó là ngươi dùng quyển trục ma pháp.
“Tế ti đại nhân, việc này nhất định phải tra rõ.”
“Xin tế ti đại nhân nghĩ lại.”
“Tế ti đại nhân...”
Bốn vị trưởng lão lao nhao, đến cuối cùng trong ngôn từ, đã có ý vị bức bách.
“Nàng có phải là ám ma pháp sư hay không ta rõ ràng nhất, các vị trưởng lão không cần quan tâm. Nếu các ngươi thật sự muốn tốt cho Thần Điện, thì hãy nhanh chóng điều tra ra ám ma pháp sư trên Tế Tự đi, chứ không phải đến đây làm khó dễ một cô nương!”
Linh Tích thái độ cường ngạnh.
“Mấy vị trưởng lão mời về.”
Các trưởng lão chắc chắn không phục: “Tế ti đại nhân!”
“Cửu Khúc, đưa mấy vị trưởng lão về.”
Linh Tích dẫn Sơ Tranh rời đi.
Tận đến khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của đám trưởng lão, tấm lưng kéo căng của Linh Tích mới chậm rãi thả lỏng ra.
Mấy vị trưởng lão kia lấy được tin tức từ đâu?
Ai mật báo...
Linh Tích đột nhiên ôm lấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn: “Sao thế?”
“Ta sợ không bảo vệ tốt cho nàng.” Thanh âm Linh Tích rầu rĩ.
“Ta bảo vệ chàng.” Ai cần chàng bảo vệ, là chính chàng ở đó tự thêm kịch cho mình.
Không phải cô khoác lác, mấy tên hôm nay, xử lý bọn họ cũng không thành vấn đề.
Linh Tích: “...”
Hắn hẳn phải bảo vệ nàng.
Làm sao có thể để nàng đến bảo vệ mình.
Nhưng mà đáy lòng Linh Tích vẫn có một dòng nước ấm chảy qua.
Thân ở vị trí tế ti này, chức trách của hắn chính là bảo vệ người khác.
Không có ai sẽ đến bảo vệ hắn.
Nửa ngày sau Linh Tích mới lên tiếng: “Nàng cảm thấy chuyện này là ai nói cho trưởng lão biết.”
“Không phải Diệp gia thì chính là trưởng công chúa kia.” Sơ Tranh không chút chần chờ liệt kê ra người hiềm nghi, giọng điệu rất bình tĩnh, không có chút lo âu và sợ hãi nào.
Nếu người bình thường mật báo, thì sao mấy vị trưởng lão kia có thể dễ dàng tin như vậy, trực tiếp chạy tới bắt người?
Đó nhất định là người quyền cao chức trọng, lời nói có phân lượng, mới có thể khiến cho bọn họ tin phục.
Sơ Tranh càng nghiêng về phía Diệp Thư Lương hơn.
Nói không chừng trong tay Diệp Thư Lương còn có chứng cứ gì đó để bôi đen nguyên chủ...
Phải tìm cơ hội xử lý con chó điên này.
Nữ tử phải tiên hạ thủ vi cường!
Linh Tích hơi nhíu mày: “Nàng và Diệp gia có ân oán gì?”
“...” Chuyện này nói ra rất dài dòng, cho nên không nói.
Linh Tích có chút bi thương nói: “Ta có thể cùng nàng gánh vác những chuyện này, ta cũng có thể bảo vệ tốt cho nàng.”
Sơ Tranh: “...”
Đây không phải là một chuyện.
“Nàng không tín nhiệm ta sao?”
Sao tự nhiên lại nhảy tới tín nhiệm với không tín nhiệm rồi?
“Không có.” Sơ Tranh nói: “Chàng thật sự muốn biết?”
Linh Tích gật đầu: “Ta muốn biết.”
Sơ Tranh cân nhắc lại: “Vậy chàng hôn ta.”
Linh Tích: “???”