Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 624: Chương 624: Tế ti nhiều kiều (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ở gần đây chỉ có một tòa thành trì.

Mà tòa thành trì này đã bị diệt rồi.

Sơ Tranh có chút không rõ, Diệp Thư Lương đã đồ thành, vì sao còn muốn kéo những người trong thành vào trong ngôi mộ tập thể này?

Không ngại phiền phức sao?

Chẳng lẽ lưu lại trong thành sẽ có xác chết vùng dậy?

Không đúng.

Bây giờ ta phải đi đâu để phá sản.

Chỉ có một tòa thành trì duy nhất thì đã offline tập thể, tiền này tiêu cho ai?

“Gâu!”

Sơ Tranh: “...”

Vương Giả: 【...】

Tiểu tỷ tỷ ta khuyên cô không nên quá phát rồ!!

...

“Gâu gâu gâu...”

Đại cẩu đen tuyền bị nhốt trong một ma pháp trận, trên mặt đất bày một đống kim tệ, nó không ngừng hướng về phía bóng người đi xa sủa ầm ĩ.

Mặt trời chiều ngã về tây, đạo nhân ảnh kia tựa như được dát lên một tầng vầng sáng màu cam, trong tay có thứ gì đó hất lên nhoáng một cái, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

Vương Giả yên lặng rơi lệ.

Tiểu tỷ tỷ phát rồ, thật sự đến chó cũng không buông tha.

Nhưng vừa rồi con chó kia...

【 Tiểu tỷ tỷ cô không sờ lông sao? 】

“Nhìn là biết sờ lên không thoải mái.” Thứ Sơ Tranh cầm trong tay là vòng cổ của con chó kia, phía trên còn khắc tên, đầu ngón tay Sơ Tranh phất qua phía trên: “Một Tấc?”

Đây là cái tên quái quỷ gì thế.

Con chó kia ít nhất phải dài một mét đi?

Vậy một tấc là cái quái gì?

Đối với một tấc có hiểu lầm gì rồi?!

Sơ Tranh phát hiện văn tự ở đây có chút đặc biệt, cong cong xoay xoay, tình huống bình thường thì xem không hiểu, nhưng cô có được ký ức của nguyên chủ, ngược lại không có chướng ngại gì.

...

Đinh đinh đang đang...

Tiếng lục lạc thanh thúy từ xa xa truyền đến, đại cẩu màu đen nằm rạp trên mặt đất bỗng nhiên đứng lên, vẫy đuôi với bên kia: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!”

Một chiếc xe ngựa dần dần đi đến gần.

Màn lụa màu trắng bay múa trên không trung, tiếng lục lạc truyền đến từ trên cổ chân của tiểu thiếu niên ngồi ngoài xe ngựa.

Tiểu thiếu niên nhẹ nhàng quơ chân, nghe thấy tiếng kêu, lỗ tai giật giật.

Hắn mừng rỡ nhìn về hướng đại cẩu, sau đó quay đầu nói với bên trong xe ngựa: “Chủ nhân, tìm thấy Một Tấc.”

Cũng không đợi người trong xe ngựa trả lời, tiểu thiếu niên nhảy xuống xe ngựa, chạy đến trước mặt Một Tấc.

Vừa tới gần liền phát hiện có ma pháp trận, tiểu thiếu niên lập tức nhíu mày: “Sao mi lại bị nhốt trong ma pháp trận rồi?”

“Gâu gâu gâu!!” Một Tấc nổi giận đùng đùng sủa.

“Đồ đần.” Tiểu thiếu niên cười hì hì một tiếng, ngón tay kết ấn phá trận.

Sưu ——

Tiếng xé gió vang lên, trán của tiểu thiếu niên bị một trái táo xanh đánh trúng, cắt ngang thủ pháp kết ấn của hắn.

Xe ngựa nơi xa chậm rãi dừng lại, lụa trắng tầng tầng lớp lớp giơ lên, rồi lại rơi xuống.

Tiểu thiếu niên vô tội sờ trán, không hiểu gọi một tiếng: “Chủ nhân?”

“Ám ma pháp trận, đừng lộn xộn.”

Trong xe ngựa vang lên một thanh âm có vẻ hơi thanh lãnh, có gió thổi qua, bình nguyên hoang vu như có sóng biển dập dờn mà tới.

Tiểu thiếu niên hơi trừng lớn mắt.

Ám ma pháp trận...

Người trong xe ngựa không lên tiếng, chỉ là lụa trắng giơ lên, một đạo ma pháp rơi vào trên ma pháp trận, ma pháp trận trong nháy mắt tán loạn.

Một Tấc từ bên trong nhảy ra, nhảy thẳng lên người tiểu thiếu niên: “Gâu gâu gâu!!” Báo thù báo thù muốn báo thù!!

Tiểu thiếu niên bị Một Tấc nhào đến ngã ngồi trên mặt đất, hắn ôm Một Tấc, ánh mắt liếc qua ma pháp trận vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Trên mặt đất kim tệ lóng lánh kim quang phá lệ dễ thấy.

Tiểu thiếu niên đem Một Tấc và kim tệ trên mặt đất nhặt lên, mang trở về trên xe ngựa.

“Chủ nhân, ta phát hiện một ít kim tệ trong ma pháp trận, còn có vòng cổ của Một Tấc biến mất.”

Một Tấc vừa rồi sủa đến kịch liệt, lúc này đang nằm ở bên ngoài, móng vuốt cào qua cạnh xe ngựa, ủy khuất ô ô.

Nửa ngày sau người trong xe ngựa mới nói: “Đi thôi.”

“Chủ nhân, ám ma pháp sư...”

“Đi Mậu Lăng Thành trước.”

“... Vâng.” Tiểu thiếu niên chụp đầu Một Tấc: “Cho mi chạy loạn này.”

...

Ba ngày sau.

“Ai, các ngươi có nghe nói không, Mậu Lăng Thành bị người đồ thành đấy.”

“Thật hay giả? Ai làm?”

“Ta nghe nói là ám ma pháp sư.”

“Trời ạ, không phải ám ma pháp sư đã sớm bị diệt hết rồi sao?”

“Ám ma pháp sư chỉ là tiêu thanh không để lại dấu vết, cũng không phải diệt tuyệt. Nhưng rất nhiều năm rồi chưa từng nghe thấy tin đồn về ám ma pháp sư...”

Thực khách trong tửu lâu, đang thảo luận đến kịch liệt.

Mậu Lăng Thành, là trọng điểm bọn họ đang thảo luận.

Mà tòa thành trì kia, chính là tòa thành nguyên chủ bị Diệp Thư Lương lừa gạt đi diệt.

Phải nghĩ biện pháp để mình thoát khỏi hiềm nghi.

Ngay khi Sơ Tranh đang suy nghĩ, trong tửu lâu đột nhiên yên tĩnh lại.

Ở ngoài cửa xuất hiện ba đại hán cao lớn thô kệch.

Thực khách ăn cơm trong đại đường, lúc này đều yên tĩnh như gà, dồn dập cúi đầu, không dám nhìn ra cửa.

Mà tiểu nhị vốn đang bưng đồ ăn, lúc này cũng sắc mặt tái nhợt, hai chân run lên đứng tại chỗ.

Ba đại hán nghênh ngang đi vào đại sảnh, ánh mắt đảo qua đại sảnh.

Đại hán Giáp đứng ở phía trước tựa hồ đã chọn trúng mục tiêu, dùng ánh mắt ra hiệu cho đại hán Ất và đại hán Bính, đi qua phía Sơ Tranh.

“Tiểu cô nương, một người...”

Đại hán Giáp chụp tay lên bàn, toàn bộ đồ trên bàn đều nhảy lên.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn sang, câu sau của đại hán Giáp dường như bị kẹt lại.

Cô nương này tuổi tác nhìn không lớn lắm, nhưng cặp con ngươi đen nhánh kia, băng lãnh lạnh lẽo, bị cô nhìn, giống như bị một loại hung thú cỡ lớn nào đó nhìn chằm chằm.

Toàn thân cũng bắt đầu nổi đầy da gà.

Lần đầu tiên đại hán Giáp cảm nhận được ánh mắt của một người thật sự có thể kinh khủng như thế, khiến cho người ta sợ hãi.

Mi tâm đại hán Giáp cuồng loạn hai lần, quyết định thật nhanh, thu tay lại, quay người, không chút do dự.

Đại hán Ất và đại hán Bính có chút đần độn, nhưng vẫn quả quyết đi theo đại ca hành động.

Bọn họ chọn trúng bàn sát vách Sơ Tranh, tư thế tương tự, cường độ đập bàn tương tự, câu dạo đầu tương tự: “Tiểu công tử, một người?”

“Đúng... Đúng vậy...” Tiểu công tử tựa hồ bị hù đến.

Sơ Tranh trầm mặc ăn cơm, lời đại hán và tiểu công tử đối thoại, thỉnh thoảng bay qua.

Ba đại hán này rõ ràng là ác bá ở bản địa, người trong tửu lâu đều không dám trêu chọc bọn họ.

“Nhưng mà... Là ta tới trước, tại sao ta phải nhường các ngươi?”

“Ôi, lời nói này.” Đại hán Ất cười to: “Lão đại của chúng ta coi trọng vị trí của ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, thức thời thì mau cút!”

Tiểu công tử mặt đỏ tới mang tai: “Sao các ngươi lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”

“Lý lẽ? Ở đây lão đại của chúng ta chính là lý lẽ!” Đại hán Bính xô đẩy tiểu công tử kia.

Hai bên xô xô đẩy đẩy, cũng không biết là ai ra tay trước.

Tiểu công tử nói chuyện không quá lưu loát này, lại là một ma pháp sư.

Đại hán Giáp Ất Bính dám ra đây khi dễ người, tự nhiên cũng biết ma pháp.

Tửu lâu trong nháy mắt tràn ngập ánh sáng của ma pháp.

Ầm ——

Ma pháp chói lọi va chạm vào nhau, toàn bộ tửu lâu đều chấn động.

Tiểu công tử có chút tài năng, đại hán Giáp Ất Bính liên thủ cũng không đánh thắng hắn.

Đại hán Bính bị ma pháp của tiểu công tử đánh trúng, thân thể không bị khống chế bay về phía Sơ Tranh.

Đại hán Bính đụng vào bàn của Sơ Tranh, toàn bộ cái bàn đều dời ra phía sau một khoảng cách.

Cục diện này liền tạo thành chỗ Sơ Tranh ngồi... Không có bàn.

Sơ Tranh: “...”

Hình ảnh này rất xấu hổ nha!!

Đánh nhau thì không thể yên bình mà đánh à?

Tác động đến người khác là có ý gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.