Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt, nhánh cây ném dưới mặt đất hắt lên hình thù kỳ dị vặn vẹo.
Trên mặt đất nằm không ít thi thể Ngân Lang, Phú Dục và A Đại sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh.
Bị hù dọa.
Ngân Lang?
Không!
Không phải!
Bọn họ bị Sơ Tranh dọa sợ.
Nhiều Ngân Lang như vậy, mà một mình cô giải quyết hết.
Chuyện này nếu như nói ra, ai mà tin?
Phú Dục thận trọng đánh giá cô nương đứng trong đống thi thể.
Ánh sáng chớp tắt xen lẫn trên người cô, trên thân không có nửa phần nhân khí, con ngươi trong suốt đen như mực đậm, phản chiếu ngọn lửa nhảy vọt, nhưng mà đáy mắt cô, chỉ có hàn băng.
Cô đứng ở nơi đó, chính là chúa tể.
Mũi chân Sơ Tranh hơi đổi, giẫm lên lá rụng trên mặt đất, vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng.
Làn váy nhẹ chuyển trong không khí tạo thành một đường cong nhỏ xíu, như đóa hoa nở rộ trong bóng đêm.
Cô nương chắp tay đi vào trong bóng tối.
“Phú Dục công tử...” A Đại gọi Phú Dục một tiếng.
Phú Dục nuốt một ngụm nước bọt: “Đi đi đi.”
Hai người đỡ lẫn nhau, đuổi theo Sơ Tranh đi vào trong bóng tối.
...
“Tiểu thư, vừa rồi có phải không quá tử tế không.” Nam nhân trung niên nhìn về phía bóng tối một chút, giữa hai đầu lông mày có chút sầu lo.
Nữ tử bên cạnh khẽ xì một tiếng: “Có cái gì mà tử tế với không tử tế, nếu vừa rồi không để bọn họ ngăn cản, chúng ta có thể chạy à?”
“Thế nhưng...”
“Được rồi, chỉ là ba kẻ lâu la, ngươi có tinh lực như vậy, còn không bằng nghĩ cách xem làm sao để rời khỏi nơi quái quỷ này đi.” Nữ tử không nhịn được nói.
Nam nhân trung niên: “...”
Đáy lòng luôn có chút bất an.
Vừa rồi bọn họ chạy gấp, ngựa ma thú đều bị ném ở phía sau, lúc này cũng không biết ở đâu, đáy lòng nam nhân trung niên càng bất an hơn.
Khe núi này mọi người thường xuyên đi qua, xác thực không nguy hiểm.
Nhưng mà xông vào bên trong...
Sẽ phát sinh cái gì, vậy thì không nhất định.
Nam nhân trung niên không dám tùy tiện ở lại chỗ này, ra lệnh cho mọi người tiếp tục tìm kiếm nơi an toàn.
Cuối cùng đại bộ đội dừng lại ở một nơi tương đối trống trải, nam nhân trung niên để mọi người phân thành từng nhóm nghỉ ngơi.
Ầm ầm...
Đội ngũ vừa ngừng lại, thì mặt đất bỗng nhiên rung lên dữ dội, giống như có thứ gì đó đang chạy tới bên này.
Âm thanh kia càng ngày càng gần.
Nam nhân trung niên hét lên một tiếng, cũng không đoái hoài phía sau là cái gì, chạy là được rồi!
Nhưng mà bọn họ vẫn chạy chậm, một đám báo Tật Phong tả hữu giáp công, cấp tốc rút ngắn vòng vây, vây quanh bọn họ.
“Ma thú ở nơi này đều điên rồi sao?”
“Chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ?”
“Đám báo Tật Phong này so với Ngân Lang còn khó đối phó hơn, làm sao bây giờ!!”
Nam nhân trung niên quát một tiếng, ổn định trật tự đội ngũ.
“Tiểu thư, ngài nhìn con báo Tật Phong ở giữa kia xem.” Nam nhân trung niên giọng: “Không đúng lắm.”
Nữ tử cũng nhìn thấy.
Con báo Tật Phong đứng ở chính giữa, quanh thân quanh quẩn nguyên tố ám nồng đậm, đây là bị ám ma pháp điều khiển.
Báo Tật Phong là ma thú quần cư, mỗi một bầy báo Tật Phong đều có một con đầu lĩnh, mà con báo Tật Phong trên người có nguyên tố ám kia, rõ ràng là đầu lĩnh của đàn báo Tật Phong này.
“Có người?” Chân mày nữ tử cau lại.
Báo Tật Phong dẫn đầu gầm nhẹ một tiếng.
Các loại ma pháp trong nháy mắt quăng vào chính giữa, nam nhân trung niên và nữ tử không có thời gian đi thảo luận chuyện, trên người báo Tật Phong này, tại sao lại có ám ma pháp.
“Thổ Thuẫn!”
Trước mặt nữ tử xuất hiện tường đất, thay nàng ta ngăn trở một con báo Tật Phong.
Nhưng mà người cứu nữ tử, bị con báo Tật Phong bên cạnh nhào tới cắn cổ, báo Tật Phong bỗng nhiên nhảy lên, đồng bạn cũng không kịp cứu hắn, trơ mắt nhìn hắn bị báo Tật Phong kéo lấy biến mất ở chỗ tối.
Nữ tử cấp tốc lui lại, trong tay kết ấn, sấm sét màu tím lấp lóe trong tay nàng ta.
“Lôi Tiễn.”
Nữ tử hét lên một tiếng.
Tia chớp màu tím mang theo lôi tiễn vọt về phía báo Tật Phong.
Nữ tử giống như Phú Dục, cũng là ma pháp sư hệ lôi*.
(*Khúc này chắc là có nhầm lẫn, bởi Phú Dục là ma pháp sư hệ hỏa...)
Ma pháp sư hệ lôi nhân số ít, nhưng cái hệ này lực sát thương lại đặc biệt cường đại, bởi vậy hệ lôi trong ma pháp sư, địa vị sẽ cao hơn một chút.
Đương nhiên không so được với ma pháp hệ ánh sáng.
Ma pháp sư hệ ánh sáng, trong một triệu người không nhất định có thể tìm thấy một người.
...
Sơ Tranh ngồi trên một gốc cây khô nằm ngang trên mặt đất, chống cằm nhìn đám người đánh nhau bên kia.
Nếu như lúc này ở phía sau cô có thêm chùm sáng, thì đây tuyệt đối chính là ——hiện trường phim ma.
Lúc này Phú Dục và A Đại đã bắt đầu phát run.
Sau chuyện Ngân Lang, Sơ Tranh liền không nói một lời, trầm mặc đi vào trong rừng, tận đến khi tìm thấy một con báo Tật Phong.
Phú Dục nhìn cô bắt con báo Tật Phong kia lại, cũng không biết cô làm gì, mà con báo Tật Phong kia liền dẫn bọn họ tìm tới một đàn...
Sau đó, sau đó... Sau đó Phú Dục trông thấy Sơ Tranh dùng ám ma pháp thu phục báo Tật Phong.
Ám ma pháp đó!!
Cô là ám ma pháp sư!!
Nam nhân trung niên bị báo Tật Phong vây công tựa hồ phát hiện ra Sơ Tranh, mặc dù cách rất xa, nhưng nam nhân trung niên vẫn nhận ra được.
Sự bất an trong đáy lòng trước đó, vô hạn mở rộng.
“Là nàng.” Nữ tử cũng nhìn thấy, cắn răng nghiến lợi nói: “Nàng lại không chết.”
Nhiều Ngân Lang như vậy, làm sao đối phó được?
Trong tay nữ tử vung ra một tia chớp, uyển chuyển như rắn vọt về phía Sơ Tranh.
Ma pháp màu đen đụng vào lôi điện.
Một tiếng ầm vang nổ tung, trong không khí tựa hồ có thứ gì đó chập chùng mà đến, ánh sáng của ma pháp từ từ tan rã trong không khí.
“Ngươi nhìn thấy không?” Nữ tử nắm lấy tay nam nhân trung niên, ngữ điệu có chút cổ quái, giống như khiếp sợ, lại như không thể tin.
“Nhìn thấy...” Kia là ám ma pháp.
Nữ tử từ gạt ra mấy chữ: “Nàng là ám ma pháp sư!!”
Những con báo Tật Phong này đều do nàng mang đến.
Nghĩ thông suốt điểm này, đáy lòng nữ tử dâng lên một cỗ tức giận và hưng phấn, trước khi nam nhân trung niên ngăn cản nàng ta, dùng lôi điện mở đường, cấp tốc lao về phía Sơ Tranh.
Không nghĩ tới nàng ta có thể nhìn thấy một ám ma pháp sư sống!
Giết được một ám ma pháp sư, chuyện nàng ta tiến vào Quang Minh Thần Điện, chính là ván đã đóng thuyền.
Sơ Tranh nhìn nữ tử đột phá phòng ngự của báo Tật Phong, chạy về phía mình, đuôi lông mày có chút nâng lên.
“Thiên Phạt!”
Đỉnh đầu đột ngột xuất hiện mấy đạo lôi quang, tạo thành hình tròn bao phủ Sơ Tranh ở bên trong, nhanh chóng rơi xuống.
Sơ Tranh hơi giơ tay lên, ngón tay chậm rãi mở ra trong hư không, đầu ngón tay có ngân quang lấp lóe, sau đó cực nhanh xuất hiện trong lòng bàn tay cô, xen lẫn mà lên giống như dây leo, đón mấy đạo lôi quang kia.
Sấm sét màu tím khí thế bàng bạc, tựa như cơn thịnh nộ lôi đình.
Ngân quang nhẹ mềm như sợi bông, không có chút bá đạo nào.
Hai loại ánh sáng, gặp gỡ nhau giữa không trung.
Quang mang lấp lóe.
Toàn bộ thế giới trong nháy mắt tĩnh mịch.
Sau đó bồi tiếp là tiếng phá hủy kịch liệt, giống như sóng biển khuếch tán về phương xa.
Mặt đất và dãy núi đều vì thế mà chấn động.
Tàn dư của ma pháp quét ngang bốn phía, cây cối vang lên tiếng ào ào.
Nữ tử bị ánh mắt liếc qua chấn động đến lui lại mấy bước, nàng ta có chút kinh ngạc nhìn về phía gió lốc, con ngươi thít chặt một trận.
Thế mà lại... Không có việc gì?
Thiên Phạt là đỉnh cao của ma pháp hệ lôi, mặc dù nàng ta chỉ mới học đến da lông, nhưng uy lực không thể khinh thường.
Sao cô lại không có việc gì?
Không có khả năng!
Ám ma pháp sư lợi hại như vậy sao?!
Trong vòng gió lốc, cô nương ngồi vững như bàn thạch, ngay cả tư thế cũng không thay đổi chút nào.
Bộ dáng kia, giống như đang cười nhạo hành vi của nữ tử.