Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bảo người phụ nữ đi ra ngoài, đi từ thang máy tới lần nữa, rồi gõ cửa tiến vào.
Người phụ nữ không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.
Tài xế dưới sự chỉ huy của Sơ Tranh, thanh lý hết dấu vết của mình.
Người phụ nữ đóng cửa lại từ bên trong.
Nội tâm tài xế run rẩy, hắn cho rằng mình chỉ là một tài xế, không nghĩ tới...
Nếu như không phải Sơ Tranh cho tiền đủ nhiều, thì có đánh chết tài xế cũng không dám làm những chuyện này.
“Cô chủ, camera giám sát của khách sạn này...”
Cho dù dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết này.
Nhưng camera của khách sạn thì làm sao bây giờ? Còn có khách sạn nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người trông thấy...
Chờ chút!
Vì sao hắn lại bắt đầu suy nghĩ những thứ này?
Tài xế cảm thấy mình nên yên lặng làm một người tài xế đi.
“Có người xử lý.”
Sơ Tranh dẫn tài xế xuống dưới.
Rời đi từ cửa sau khách sạn, tránh khỏi người Thượng Vũ lưu tại phía dưới.
Vương Giả đang tức đến gào thét.
【 Ta bảo cô phá sản, bảo cô phá sản, cô đang làm gì thế hả! 】 Tức chết hệ thống, tức giận đến bốc khói!
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: Phá sản đó.
【...】 Đây là phá sản sao? Đây rõ ràng chính là dùng tiền nó cung cấp, mua đạo cụ cho cô hại người!
Nó đã thấy kỳ quái, mấy ngày trước, cô dùng tiền mua cái khách sạn nát này làm gì.
Hóa ra là chuẩn bị riêng cho Thượng Vũ.
Phát rồ!
Không bằng cầm thú!
Sơ Tranh nhắc nhở nó: Mi còn không giải quyết camera đi, sáng mai ta sẽ bị tóm vào ngục.
【 Cô tự nghĩ biện pháp. 】 Mẹ nó bây giờ còn muốn nó giúp hủy thi diệt tích?! Nó là một cái hệ thống đứng đắn!
Sơ Tranh không để tâm: Ngục giam rất tốt, không cần phá sản, ta rất thích.
【...】 Ta đi!
...
Sơ Tranh ngồi ở trong xe, nhìn ảnh chụp gửi tới trên điện thoại, còn kèm theo một cái video ngắn.
Sơ Tranh thu hồi điện thoại, chờ đến thời gian ước định, báo cáo khách sạn Tụ Bảo có người chơi gái mại dâm.
Gần đây toàn thành phố nghiêm trị, nhận được báo cáo, phía cảnh sát tới rất nhanh.
Khi bắt được Thượng Vũ, lão ta còn có chút đần độn, tựa hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Không chỉ có như thế, bên ngoài khách sạn còn có phóng viên.
Hình như nhận được tin tức, biết là lão ta, đặc biệt tới nằm vùng chụp hình.
Phía cảnh sát đại khái cũng không nghĩ tới, sẽ có phóng viên, không kịp ngăn lại, phóng viên chụp xong liền chạy.
Rất nhanh trên mạng liền có tin tức lão tổng của công ty nào đó bị bắt khi đang chơi gái mại dâm.
Đương nhiên lúc này Thượng Vũ vẫn chưa biết.
Lão ta đang bị thẩm vấn.
Cho dù Thượng Vũ ngu đến mấy, thì cũng biết mình bị gài bẫy.
Mà người gài bẫy lão, rất có thể là kế nữ mà lão ta không hề để vào mắt kia.
Thượng Vũ một mực chắc chắn, là mình đến tìm kế nữ bỏ nhà ra đi.
Vô cùng cam đoan khẳng định để bọn họ đi điều tra.
Nhưng mà người ta tra được chính là, Sơ Tranh căn bản không ở cái khách sạn kia, người ta ở tại khách sạn quốc tế Thiên Tử, đã ở hơn nửa tháng.
Thông tin ghi chép càng không có.
“Anh đi tìm kế nữ ở đâu? Tôi thấy là anh đi tìm gái thì có! Thành thật khai báo!!” Bị bắt ngay tại trận, chẳng lẽ người lão ta ngủ cùng là kế nữ của mình chắc?
“Tiểu Vương.”
“...” Nhân viên cảnh sát nói chuyện biết mình nói có chút quá phận, im lặng không lên tiếng.
“Thượng tổng, anh cũng là người có thân phận, huyên náo quá lớn, đối với người nào cũng không tốt, tôi hi vọng anh cẩn thận giải thích một chút, những thứ này, là từ đâu tới.”
Một cái túi màu trắng, được ném tới trước mặt lão ta.
Thượng Vũ nhìn đồ vật bị ném tới, nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Ma tuý, đây là thứ tìm ra được từ trong căn phòng kia, phía trên chỉ có vân tay của anh.”
“...”
Đầu óc Thượng Vũ “ong” một tiếng.
Đây không chỉ là muốn hãm hại lão ta chơi gái mại dâm, mà còn muốn chơi chết lão luôn à!
“Người phụ nữ đi cùng với anh đã khai báo, anh mau nói đi.”
“Tôi không biết cô ta!” Thượng Vũ bình tĩnh lại: “Tôi muốn gọi luật sư.”
...
【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô cần cô nha. 】
Sơ Tranh chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Vương Giả lại nhảy ra.
“Hắn làm sao?” Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, làm chuyện gì nữa.
【... Ừm, cô đi xem một chút đi. 】 Vương Giả mơ hồ nói: 【 Không tốt lắm, nếu không nhanh một chút, cô cũng chỉ có thể đi vứt xác thay hắn. 】
“Ồ, vứt xác đối với ta mà nói, rất dễ dàng.” Về đi ngủ.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cần phải nhắc nhở cô, một khi thẻ người tốt giết người đầu tiên, đó chính là lúc chiếc hộp Pandora mở ra, sau đó chính là... cô hiểu. 】
Sơ Tranh: “...”
Không!
Ta không hiểu!
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực không muốn hiểu những chuyện này sớm như vậy.
【...】 Có thể đừng nói nhảm được không.
Sơ Tranh trầm mặc, ngẫm lại sự sợ hãi khi lần nào cũng phải đi vứt xác giúp hắn...
【...】 Không! Suy nghĩ của người bình thường không phải như vậy!!!
Sơ Tranh lựa chọn hiện tại đi cứu hắn.
Ta tới đây thẻ người tốt.
Ngươi chờ ta một chút.
Trước đừng giết!
Còn có thể cứu giúp một chút!
“Cô chủ, cô đi đâu vậy?” Tài xế thấy Sơ Tranh tan học, thò đầu ra: “Không phải nói về khách sạn sao?”
“...” Mặc kệ ngươi tin hay không, ta đi cứu vớt thế giới.
Sơ Tranh nghiêm mặt: “Anh đi về trước đi.”
“...”
Tâm tư cô chủ thật khó đoán.
Sơ Tranh đưa mắt nhìn tài xế rời đi, quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào, co cẳng liền chạy.
Sơ Tranh đi theo bản đồ của Vương Giả, đến hiện trường gây án.
Trong ngõ nhỏ lờ mờ.
Thiếu niên ngồi xổm ở bên kia, có một gã đàn ông dựa vào tường, đang hoảng sợ nhìn thiếu niên.
“Tôi biết sai rồi, xin cậu thả tôi ra, tôi thật sự biết sai rồi, đồ vật đều ở đây, trả lại cho cậu, đều trả lại cho cậu, xin cậu tha cho tôi...” Gã đàn ông nghẹn ngào cầu xin tha thứ.
Thiếu niên bất vi sở động, trong tay có hàn quang chợt lóe lên.
Hàn quang tới gần gã đàn ông.
Gã đàn ông hoảng sợ quá độ, giống như có lẽ đã không cách nào phát ra tiếng.
Thiếu niên lấy đồ vật trong tay gã đàn ông về: “Ông biết người hôm nay ông cướp, hiện tại thế nào không?”
Gã đàn ông lắc đầu, toàn thân phát lạnh, tứ chi cứng ngắc giống như rót chì.
Gã chỉ trộm đồ như thường ngày.
Trên đường gặp phải bà lão kia, đi rút tiền từ trong ngân hàng ra, tiền cầm trong tay.
Gã đi theo bà ấy một khoảng.
Vốn sắp lấy được, ai biết đột nhiên có đứa bé nhìn thấy, bị bà lão kia phát hiện.
Tiền đã sắp tới tay, gã không muốn cứ từ bỏ như vậy, trực tiếp động thủ cướp.
Ai ngờ buổi tối lại có một thiếu niên dáng dấp cực đẹp, nhìn qua thập phần ngoan ngoãn này đến tìm gã.
Kết quả...
Kết quả chính là như bây giờ.
Gã đàn ông sợ tè ra quần.
Đây đâu phải thiếu niên, đây quả thực là ác ma.
Ánh trăng thanh tịch phác hoạ ra hình dáng mơ hồ của thiếu niên, phía sau hắn hình như có cánh cửa địa ngục mở ra, yêu ma quỷ quái ở phía sau giương nanh múa vuốt.
“Ông đáng chết.”
Thanh âm thiếu niên chậm rãi.
Gã đàn ông lắc đầu, muốn biện giải cho mình cầu xin tha thứ, nhưng mà giọng nói giống như bị kẹt lại.
Hàn quang tới gần đáy mắt, con dao băng lãnh đặt trên cổ gã.
Gã đàn ông rùng mình một cái.
Gã giống như đang chạm đến nhiệt độ của tử thần.
“Anh đang làm gì?”
Thanh âm mát lạnh sạch sẽ của nữ sinh từ phía sau vang lên.
Thiếu niên hơi kinh ngạc, dao dưới tay không chú ý lực đạo, trực tiếp vạch một đường trên cổ gã đàn ông.
“A...”
Gã đàn ông kêu ra tiếng.
Thiếu niên dùng một tay bịt miệng gã đàn ông, thanh âm im bặt lại.
Hắn quay đầu.
Nữ sinh đứng dưới ánh trăng, dung mạo khuất trong bóng đêm, chỉ có thể thấy rõ hình dáng của cô, vô thanh vô tức, giống như u linh.
*
Tiểu Tinh Tinh: Oa oa oa, bị phát hiện làm sao bây giờ.
Sơ Tranh: Hôn ta.
Tiểu Tinh Tinh:... Có thể... Có thể chứ?
Sơ Tranh: Đương nhiên.
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu mới có thể hôn!!
Sơ Tranh:...
Tiểu Tinh Tinh:...