Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đứng dậy, từ trong mấy người làm ầm ĩ, đi đến chỗ Mộ Thâm bên kia.
Mộ Thâm đang cùng bọn Cảnh Hạo chơi bài.
“Chị dâu.”
“Chị dâu chơi không?”
Sơ Tranh lắc đầu, ngồi xuống thành ghế của Mộ Thâm, tay khoác lên bả vai hắn.
“Chị dâu, chị và Thâm ca lúc nào kết hôn?” Cảnh Hạo vừa ra bài, vừa hỏi.
Mộ Thâm sửng sốt một chút, ngửa đầu nhìn Sơ Tranh.
Người sau ánh mắt bình tĩnh nhìn bài: “Mộ Thâm quyết định.” Kết hôn thật phiền phức, Sơ Tranh không quá nguyện ý.
Mộ Thâm chớp mắt, giống như không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ trả lời như vậy.
“Ồ ~” Đám người kéo dài âm điệu ồn ào.
“Thâm ca, anh định lúc nào kết hôn?” Thái Hổ lập tức nháy mắt ra hiệu với Mộ Thâm.
Mộ Thâm và Sơ Tranh ở bên nhau thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bọn họ cãi nhau.
Hai người cũng không thường xuyên ở cùng một chỗ.
Đoạn thời gian Mộ Thâm lập nghiệp, vội đến không tìm thấy người.
Bọn họ có chuyện tìm Thâm ca, đến chỗ Sơ Tranh hỏi Thâm ca đang làm gì ở đâu, Sơ Tranh còn mờ mịt hơn cả bọn họ, không biết Thâm ca đang làm gì.
Hỏi đến gấp gáp, cô còn đúng lý hợp tình nói: Tôi làm sao biết hắn đang làm gì, tôi cũng không phải mẹ hắn.
Nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt.
Giống như không ai có thể chia cắt được bọn họ.
Mấy năm này chính bọn họ trải qua, cũng thấy bạn bè bên cạnh trải qua, chưa từng thấy một cặp tình nhân nào như thế.
Nói thật, bọn họ đều rất hâm mộ.
“Kết hôn...” Mộ Thâm chần chờ một chút: “Sơ Sơ không có ý kiến, cũng nhanh thôi.”
Nông Diệp giơ tay phát biểu: “Em muốn làm phù rể.”
Cảnh Hạo đuổi theo: “Em cũng muốn!”
Thái Hổ trợn mắt trừng một cái: “Có chuyện của các cậu à, việc này nhất định phải thuộc về Hổ ca của các cậu...”
...
Mộ Thâm dẫn Sơ Tranh đến bờ biển ngồi, đám người phía sau tập hợp lại một chỗ, làm ầm ĩ đến càng thêm lợi hại.
Bãi biển này Sơ Tranh đã bao trọn, trừ bọn họ ra, thì không có người khác.
“Lúc trước khoản tiền anh lập nghiệp từ đâu tới?”
Sơ Tranh có chút để ý đến chuyện này.
Tên chó điên nào ngăn cản cô phá sản!
“Cái đó...” Mộ Thâm nói: “Cố Du đầu tư.”
Lúc ấy hắn không chọn lập nghiệp, cũng là bởi vì vấn đề tài chính khởi động.
Có một lần Cố Du tìm hắn, trong lúc vô tình nói đến, Cố Du liền nói cậu ta có thể đầu tư.
Hai người hợp tác với nhau.
“Vì sao không tìm em?” Ta có tiền! Thẻ người tốt lại đi lấy tiền của người ngoài! Quá phận.
Mộ Thâm ôm lấy Sơ Tranh từ phía sau: “Sơ Sơ, anh nợ em quá nhiều rồi, anh không muốn nợ em thêm nữa.”
“Năm đó ở trong ngõ hẻm kia...”
Mộ Thâm ngừng một chút.
Ôm Sơ Tranh chặt hơn.
“Nếu như em không xuất hiện, thì anh cũng không biết bây giờ anh sẽ thành thế nào. Nhưng anh biết, chắc chắn anh sẽ không có cuộc sống như vậy...”
“Sơ Sơ, anh rất cảm kích em, hết thảy những thứ em cho anh, anh đều khắc trong tâm khảm, anh không muốn báo đáp em, mà anh chỉ muốn tốt với em, muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này dành tặng cho em.”
Sơ Tranh: “...”
Cướp lời kịch của ta làm gì?
“Sơ Sơ, anh thích em, dùng sinh mệnh thích em.”
Hắn thấp giọng nói.
“Nhưng em liền muốn anh nợ em.” Sơ Tranh nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Như thế thì anh mới không dám chạy.”
Mộ Thâm sửng sốt một chút.
Cô nghĩ như vậy sao?
Không phải là bởi vì đồng tình hoặc là những thứ khác...
Ngẫm lại lúc ban đầu cô bỏ ra số tiền kia, cô nói cần phải trả... Cho nên lúc ấy, cô đã đẩy mình vào trong hố rồi sao?!
Mộ Thâm hậu tri hậu giác.
“Sao anh lại chạy.” Nhưng đều không quan trọng, Mộ Thâm đè lên hõm vai Sơ Tranh, cùng cô nhìn về mặt biển xa xa, thấp giọng thì thầm: “Em chính là sinh mệnh của anh.”
“Hai người đừng ở đó ân ái nữa, tới chơi đi!”
Có người hô lên với bọn họ.
Sóng biển đập vào đá ngầm, từng đợt sóng mênh mông cuồn cuộn, lại chậm rãi trở về biển rộng.
Trên bầu trời màu xanh đậm điểm xuyến chút ngôi sao.
Dưới trời sao, nam nữ trẻ tuổi tùy ý vui chơi cười đùa.
...
Trong biệt thự yên tĩnh, Mộ Thâm ngồi trước bàn, trả lời đống bưu kiện chồng chất ngày hôm nay.
Mộ Thâm xoa lông mày, ánh mắt liếc qua quét đến cái hộp hình tròn trên bàn.
Vừa rồi Mộ Thâm không nhìn thấy cái hộp này.
Hắn hơi chần chờ, mở hộp ra.
Bên trong là kẹo đường, trên giấy gói kẹo in hình con thỏ nhỏ đáng yêu.
Mộ Thâm nhìn giấy gói kẹo, hơi nghi hoặc một chút, trong đầu không khỏi hiện lên một số hình ảnh, nhưng lúc hắn muốn nhìn rõ ràng, thì lại không cách nào nắm bắt được.
(Nhiên Nhiên: Không biết còn ai nhớ không, giấy gói kẹo hình con thỏ nhỏ đáng yêu từng xuất hiện ở thế giới của Phong Vọng, chắc tiểu ca ca hơi có ấn tượng.)
Mộ Thâm cầm một viên kẹo, hơi xuất thần.
“Mộ Thâm.”
Mộ Thâm quay đầu, thốt ra: “Bảo bảo...”
Hắn lần nữa sửng sốt.
Không biết tại sao mình lại gọi Sơ Tranh như vậy.
Nhưng hắn đột nhiên cực thích cách gọi này.
Đuôi lông mày của Sơ Tranh hơi nhướn lên, bình tĩnh đi tới: “Làm việc xong chưa?”
“Ừ... Xong rồi...”
Mộ Thâm ngồi.
Sơ Tranh đứng.
Cô chỉ mặc một bộ đồ ở nhà đơn bạc, cổ áo hơi mở rộng, có thể trông thấy xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, giọt nước chưa lau khô, chảy xuôi xuống, chui vào trong cổ áo.
Hô hấp của Mộ Thâm có chút dồn dập.
Hắn giơ tay ôm eo Sơ Tranh, kéo cô ngồi trên đùi mình, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh, mút vào liếm cắn một phen, cạy mở răng môi cô, bắt đầu công thành đoạt đất.
Bàn tay thò vào trong quần áo, theo đường cong, phủ lên nơi mềm mại.
Sơ Tranh đẩy hắn lên trên bàn, khóa ngồi trên người hắn.
“Bảo bảo... em không thể như thế...” Mộ Thâm phản kháng: “Anh hôn em trước.”
“Ồ.”
Sơ Tranh đè ép hắn đến sít sao, một chút ý tứ buông ra cũng không có.
Mộ Thâm cực kỳ không phối hợp.
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn, cảnh cáo hắn: “Mộ Thâm, ngoan một chút.”
“Em thả anh ra.” Lần nào cũng bị cô đè, Mộ Thâm cảm thấy mình cần lấy lại quyền chủ đạo!
“Không thể.” Sơ Tranh đè ép lồng ngực hắn: “Hoặc là em trói anh lại, hoặc là anh ngoan một chút, chọn cái nào?”
Trói... Trói lại?
Trong đầu Mộ Thâm bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh, màu đỏ ửng dát lên gương mặt tuấn mỹ, không biết là tức giận hay là xấu hổ.
“Chọn cái nào?”
“Không thể cho anh lên trên một lần được sao? Bảo bảo...” Mộ Thâm còn muốn giãy dụa.
“...” Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Lát nữa để anh ở trên một lần.”
Mộ Thâm chần chờ một chút: “Nói rồi đấy nhé?”
Sơ Tranh gật đầu, lúc này Mộ Thâm mới chậm rãi buông cánh tay đang ngăn cản Sơ Tranh ra.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Rơi ở trên giấy gói kẹo in hình con thỏ nhỏ trên bàn, bên cạnh là cái bóng giao triền của hai người.
...
Hôn lễ của Sơ Tranh và Mộ Thâm không tính là long trọng, chỉ mời một số người có quan hệ tốt.
Bà nội Mộ làm chủ hôn cho bọn họ.
Sau khi điều kiện kinh tế của Mộ Thâm tốt lên, lập tức mời hộ lý cho bà nội Mộ.
Bà nội Mộ quên đi rất nhiều chuyện, duy chỉ không quên đứa cháu trai Mộ Thâm này.
Mộ Thâm kết hôn, đại khái là lúc bà nội Mộ vui vẻ nhất.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Sơ Tranh và Mộ Thâm cũng không có quá nhiều biến hóa.
Nên làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng chỉ cần Mộ Thâm nói một câu nhớ cô, Sơ Tranh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Mộ Thâm luôn nghĩ biện pháp dành ra nhiều thời gian, để ở bên Sơ Tranh, không muốn để cô một mình, có đôi khi sẽ mang Sơ Tranh đi làm.
Bởi vậy người bên ngoài đều cảm thấy, Mộ Thâm sủng vợ hắn, sủng đến tận xương cốt.
Gả cho Mộ Thâm là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nhưng mà Tỉnh Lượng biết nội tình rất khinh thường.
Đó là mấy người chưa thấy cô chủ sủng Mộ Thâm thôi.