Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cuối cùng Sơ Tranh nghĩ lại để Du Thi ở đó không được, dù sao chỗ kia cũng là mấu chốt có thể liên hệ với quá khứ.
Cho nên cuối cùng Sơ Tranh lần nữa tìm một nơi nhốt Du Thi lại.
-
Năm 2020, bệnh viện.
Trình Mộ đã nằm viện hai ngày, tâm tình của hắn có chút nôn nóng, hắn thi xong là không trở về nữa, người kia có thể lo lắng hay không?
“Anh Mộ.”
Lê Hoàn mang theo ly giữ ấm tiến vào.
“Lúc nào tôi có thể xuất viện?”
“Thương cân động cốt một trăm ngày, huống chi anh còn suýt bị đụng tàn phế, chắc chắn phải cần hơn nửa tháng.” Lê Hoàn kỳ quái: “Anh vội vã xuất viện làm gì? Chúng ta đã tốt nghiệp rồi mà.”
Trình Mộ: “...”
Nói cho cậu cậu cũng không hiểu.
Trình Mộ không xuất viện được, cũng không có cách nào nhờ người ta giúp hắn trở về, bởi vì công năng truyền tống kia, nhất định phải là hắn và Sơ Tranh đều ở trong phòng mới được.
Đây quả thực là một đề bài khó giải.
Lê Hoàn nói gì đó, nhưng đến một chữ Trình Mộ cũng không nghe lọt tai.
“Anh Mộ, anh có tin nhắn.” Lê Hoàn đưa điện thoại di động cho Trình Mộ.
Trên màn hình nhảy ra một dãy số xa lạ, làm Trình Mộ không muốn xem lắm, nhưng trong nháy mắt khi hắn để điện thoại di động xuống, lại thần xui quỷ khiến ấn mở.
Trong tin nhắn là một hình ảnh.
Chữ viết trên hình Trình Mộ cực kỳ quen thuộc.
“Sơ Tranh là ai thế? Không đúng, cái tên này khá quen tai nha!” Lê Hoàn nghiêng mắt nhìn thấy nội dung, lúc này bát quái: “Đây không phải là người lần trước anh bảo anh trai em điều tra sao? Hai người... Quan hệ thế nào vậy?!”
Trình Mộ căn bản không nghe thấy Lê Hoàn nói gì, hắn đang khiếp sợ Sơ Tranh gửi tin nhắn cho mình bằng cách nào.
Bọn họ trừ cái gương kia, thì chắc hẳn không có bất cứ phương thức liên lạc gì khác.
Nhưng mà, tại sao cô lại bảo mình đi theo cha một tấc cũng không rời?
Nghĩ đến gương mặt cha Trình, Trình Mộ cực kì kháng cự.
“Anh Mộ! Anh nghĩ gì thế?”
Lê Hoàn giơ tay lung lay trước mặt Trình Mộ.
“Không có gì.”
Lê Hoàn không tin: “Có phải anh lén em vụng trộm yêu đương không!”
“Yêu cái đại đầu quỷ nhà cậu!” Trình Mộ không vui.
Lê Hoàn nháy mắt ra hiệu: “Vậy anh nói cho em biết Úc Sơ Tranh là ai đi?”
“Không có ai.”
Trình Mộ càng không nói, Lê Hoàn càng tò mò hơn, quấn lấy Trình Mộ hỏi nửa ngày, cuối cùng không cạy ra được nửa chữ từ miệng Trình Mộ, một mặt thất vọng.
Lê Hoàn ở lại một lúc rồi rời đi.
Trình Mộ nghĩ đến lời kia của Sơ Tranh, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho cha Trình, hỏi ông ta có rảnh không, đến bệnh viện với mình.
Cha Trình rất bận, nhưng Trình Mộ gọi cú điện thoại này, cha Trình vẫn tới.
“Không phải nói một mình cũng được sao? Sao bây giờ lại muốn cha tới?”
“Cha không muốn thì có thể đi.”
“Con...” Cha Trình hừ một tiếng: “Cha không so đo với một bệnh nhân như con.”
Cha Trình cho là Trình Mộ chỉ muốn mình đến một lúc, không nghĩ tới khi ông ta định đi, Trình Mộ lại muốn ông ta ở lại chỗ này.
“Con...” Cha Trình kỳ quái nhìn con trai nhà mình: “Không phải ngã đụng đầu vào đâu rồi đấy chứ?”
Trình Mộ: “...”
Nghe đi! Đây là lời mà một người cha nên nói sao?
“Cha không thích thì đi đi!”
Cha Trình: “...”
Thao tác sau đó của Trình Mộ, triệt để làm cha Trình nghi ngờ.
Nhưng loại hành vi gần như là lấy lòng này, trên mặt cha Trình không biểu hiện ra gì, nhưng đều đồng ý, còn đẩy không ít hành trình xuống, công việc cũng đưa đến bệnh viện làm.
-
Vất vả lắm mới được xuất viện, Trình Mộ còn không thể bước đi, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Trợ lý của cha Trình đẩy hắn, cha Trình đi ở bên cạnh, có điện thoại gọi đến, cha Trình muốn đến bên cạnh nghe, bảo trợ lý đẩy Trình Mộ vào trong xe trước.
Trong nháy mắt đó Trình Mộ rất bất an, trong đầu hiện lên câu nói kia của Sơ Tranh, hắn theo bản năng giơ tay nắm chặt quần áo cha Trình.
Cha Trình sửng sốt một chút: “Sao còn giống như đứa bé thế này?”
“Con đi cùng cha.”
Thiếu niên hơi ngửa đầu nhìn ông ta, trong mắt không có nhiều tình cảm.
Nhưng động tác của hắn, làm cha Trình nhớ lại một chút chuyện cũ, cuối cùng nói: “Được được được.”
Cha Trình cúp điện thoại, gửi một tin nhắn qua, sau đó nhận lấy xe lăn từ trong tay trợ lý, tự mình đẩy hắn ra ngoài.
Trình Mộ ngồi lên xe, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy phía sau cây cột ở cổng bệnh viện, có một thân ảnh chợt lóe lên.
Trình Mộ lập tức quay cửa sổ xe xuống, nhưng bên kia chỉ có người lui tới, cũng không có người kia.
Khúc Ngạn...
Chắc hẳn hắn không nhìn lầm.
Cho nên cô biết có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên mới nghĩ cách nhắc nhở hắn?
“Cha, Khúc Ngạn ở đâu?”
“Nước ngoài.” Cha Trình không hiểu thấu: “Con hỏi nó làm gì? Yên tâm, nó sẽ không trở về.”
“Cha điều tra một chút đi, con cảm thấy cậu ta không ở nước ngoài.” Người Trình Mộ tìm cũng không cho hắn tin tức, hắn gọi điện thoại cũng không gọi được, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không.
Cha Trình vừa định mắng hắn nghĩ quá nhiều, vừa nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt Trình Mộ không thích hợp, cuối cùng không mắng ra miệng, gọi điện thoại cho người đi thăm dò động tĩnh gần đây của Khúc Ngạn.
Mạng lưới quan hệ của cha Trình không kém, rất nhanh liền có phản hồi.
Khúc Ngạn đã về nước được mấy ngày.
Cha Trình nhíu mày: “Chuyện này để cha giải quyết, đưa con về nhà trước đã.”
-
Trình Mộ về đến phòng, loại cảm giác không an toàn khi ở bên ngoài trong nháy mắt được xua tan.
Nhưng khi hắn nhìn về phía tấm gương thần sắc hơi biến đổi.
Đây không phải gian phòng của hắn.
Gian phòng trong gương khắp nơi đều lộ ra đặc điểm của con gái, trên mặt bàn tán lạc không ít bản thảo, có chỉ là đường cong đơn giản, có tác phẩm đã hoàn thành.
-
Năm 2030.
“Được, tôi biết rồi.” Sơ Tranh cúp điện thoại của Đới Mật, đi từ ban công vào, liếc thấy thiếu niên trong gương.
Hắn ngồi ở trên xe lăn, ngơ ngác nhìn tấm gương, dường như đang ngẩn người.
Sơ Tranh nhíu mày, vẫn nói thầm một tiếng: “Quả nhiên vẫn là mình thông minh.”
Sơ Tranh từ bên cạnh đi tới phạm vi tấm gương có thể chiếu đến, tới gần tấm gương, vừa định giơ tay, phát hiện ánh mắt thiếu niên không thích hợp.
Trong con ngươi đen như mực, mặc dù vẫn nhìn chằm chằm tấm gương như thường ngày, nhưng dĩ vãng hơn phân nửa là mịt mờ vô định.
Dường như...
Sơ Tranh lui lại hai bước, nghiêng sang bên cạnh.
Ánh mắt thiếu niên vô thức chuyển động theo cô.
Sơ Tranh: “...”
Mẹ!
“Cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Trình Mộ chớp mắt, không quá thuần thục đẩy xe lăn quay người, giả bộ như vừa rồi mình chỉ đang ngẩn người.
“Trình Mộ.” Sơ Tranh kêu một tiếng: “Có phải cậu có thể nhìn thấy tôi không?”
Trình Mộ không để ý đến Sơ Tranh, rất nhanh liền đi về phương hướng phòng vệ sinh, rời khỏi phạm vi của tấm gương.
Sơ Tranh: “...”
Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn?
Sơ Tranh vẫn còn đang suy tư có phải là ngoài ý muốn không, thì Trình Mộ lại trở về, hắn nhìn về phía tấm gương một chút, ánh mắt vô định như thường, không có tiêu điểm.
“Tôi về rồi, cô có ở đó không?”
Sơ Tranh không đáp, chỉ ngồi ở trong ghế khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
“Không ở đây sao?” Trình Mộ rũ mắt xuống, vừa rồi cô chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà đã phát hiện được không hợp lý, thật sự rất lợi hại, xém chút là nhịn không được.
Úc Sơ Tranh 10 năm sau, và 10 năm trước... Chênh lệch quá lớn.
Hắn đột nhiên có chút rõ ràng, vì sao Sơ Tranh không cho hắn đi tìm cô của 10 năm trước, cảm giác mà hai người này đem đến cho hắn hoàn toàn khác nhau.
Giống như hai cá thể hoàn toàn riêng biệt...
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi ở bên kia, Trình Mộ bị nhìn đến có chút không được tự nhiên.
Cô có ý gì đây?
Trình Mộ đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi che giấu làm gì chứ.
Bây giờ thì hay rồi, còn phải tiếp tục diễn tiếp.