Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1953: Chương 1953: Thế giới trong gương (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ngày hôm sau Trình Mộ tới rất sớm, ăn mặc đúng quy đúng củ, vừa có thể triển lộ ưu thế của mình, mà cũng không quá đột ngột.

Mẹ Úc rất hài lòng, cha Úc lại nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt.

Mẹ Úc dùng chân đạp cha Úc một cái.

Lúc này cha Úc mới thu lại sắc mặt, gạt ra một nụ cười khó coi.

Trình Mộ: “...”

Trình Mộ cẩn thận đụng đụng Sơ Tranh: “Có phải cha em không thích anh không?”

“Ông ấy chính là như thế.”

Phần lớn mẹ thương con trai hơn, cha thương con gái hơn, cha Úc chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, con gái mình nuôi nhiều năm như vậy, đột nhiên có bạn trai.

Mẹ Úc hỏi Trình Mộ mấy vấn đề, cũng không đặt nặng về gia cảnh, chủ yếu là nhân phẩm.

Trình Mộ trả lời, hiển nhiên càng làm cho mẹ Úc thích.

Ăn cơm chiều xong, cha Úc khó chịu đứng dậy, bảo Trình Mộ đi cùng ông ra ngoài sân ngồi một lát.

Cũng không biết hai người nói gì, khi cha Úc lần nữa vào cửa, sắc mặt rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Sơ Tranh đi ra sân tìm Trình Mộ: “Anh nhìn gì thế?”

Trình Mộ đang ngửa đầu nhìn gốc cây trong sân, bây giờ không phải là thời kỳ nở hoa, chỉ có lá cây xanh um tươi tốt.

“Cây này...”

“Sao thế?” Cây này thế nào? Chưa từng thấy cây sao?

“Trong sân nhà anh cũng có một gốc.” Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một gốc cây giống như cây nhà hắn ở bên ngoài.

Sơ Tranh nhíu mày, nhìn về phía cây, cây này nói thật Sơ Tranh nhìn không hiểu là cây gì.

Nó nở hoa rất nhỏ, trắng trắng, từng đóa từng đóa giấu giữa tán lá xanh, đẹp đẽ lạ thường.

Sơ Tranh và Trình Mộ ngồi dưới tàng cây, tra cây này một chút.

Sau đó không tìm ra được loại cây nào phù hợp với chủng loại này.

Sau khi Sơ Tranh tiễn Trình Mộ đi, đến thư phòng hỏi cha Úc chuyện gốc cây phía dưới.

“Cây đó à. Trước kia mẹ con vào chùa mang về, lúc ấy con bị bệnh, làm cách nào cũng không thấy khỏi. Nói là có thể bảo vệ con, còn có thể mang đến vận may cho con.” Cha Úc nói đến đây còn có chút bất mãn: “Khi đó đã là niên đại nào rồi, mẹ con còn tin những thứ kia, kết quả còn không phải cha đưa con đến bệnh viện lớn à, qua ngày hôm sau con liền nhảy nhót tưng bừng.”

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh gửi lời cha Úc nói cho Trình Mộ.

Trình Mộ cũng nghe được từ chỗ cha hắn lai lịch của gốc cây kia, tương tự cũng là xin từ trong chùa về.

Sơ Tranh lại đến hỏi mẹ Úc là chùa nào.

Cuối cùng hai người xác định, cây này xuất phát từ cùng một chùa.

[ Trình Mộ: Em nói cây này có liên quan gì đến chuyện chúng ta có thể liên hệ với nhau cách thời gian 10 năm không? ]

[ Sơ Tranh: Quá trùng hợp thì không phải là trùng hợp. ]

Bản thân bọn họ trước đó đã liên hệ với nhau không cách nào giải thích, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?

Nếu như quả thật cây này là nguyên nhân, như vậy cũng có thể giải thích, vì sao lúc trước Du Thi chỉ có thể ở đó mới sử dụng được.

Bởi vì gốc cây kia mọc dựa vào tường, bên ngoài chính là nhà Du Thi.

Mà cửa sổ phòng cô, cách cây này cũng không xa.

[ Trình Mộ: Nếu quả thật là như thế, vậy có phải chúng ta nên cảm ơn nó không? ]

[ Trình Mộ: Bất kể có phải hay không, chúng ta đến nơi này xem một chút đi. ]

Trình Mộ gửi cho Sơ Tranh một tấm hình, phía trên là ngôi chùa mà Trình Mộ điều tra ra.

Chùa nằm ở vùng ngoại thành, còn là một ngôi chùa nổi tiếng trên mạng, nghe nói cầu duyên ở đây đặc biệt linh nghiệm.

Chùa nằm trên núi, không có bất kỳ vật gì có thể mượn nhờ, chỉ có thể leo lên.

Hôm nay là ngày làm việc, người tới không nhiều, Sơ Tranh và Trình Mộ sóng vai đi lên, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn bọn họ, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh.

Trình Mộ đưa cho Sơ Tranh một chai nước: “Mệt không?”

“Không mệt.”

“...”

Kỳ thật em có thể nói mệt.

“Anh mệt?” Sơ Tranh uống hai ngụm nước, cứ như vậy đưa cho hắn: “Em cõng anh?”

Tay Trình Mộ run một cái, xém chút không cầm chắc chai nước.

Trình Mộ hít sâu một hơi: “Bảo Bảo, em là con gái.” Cái cần chính là em nói mệt, anh đến cõng em, không phải là em nói ra loại lời này!

“Ừ, làm sao?” Xem thường con gái à? Cõng anh rất dễ dàng!! Không tin tới thử!

“Không có.” Trình Mộ ra hiệu tiếp tục đi lên: “Đi thôi.”

Đi hết bậc thang, thứ đầu tiên trông thấy chính là gốc cây treo đầy lụa đỏ bên ngoài chùa.

Cổ mộc che trời, cành lá rậm rạp, giữa lá cây xanh um tươi tốt và lụa đỏ, là bông hoa nhỏ màu trắng nở rộ.

Sơ Tranh và Trình Mộ liếc nhau, chậm rãi đi đến dưới cây.

Phía trên lụa đỏ rũ xuống đều treo bảng gỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy lời thề nguyện phía trên, hoặc là nguyện vọng cầu nhân duyên.

“Hai vị thí chủ, hai vị muốn cầu nguyện sao?” Tiểu hòa thượng không biết từ chỗ nào xuất hiện.

Sơ Tranh hỏi: “Cây này là cây gì?”

Tiểu hòa thượng trả lời đâu ra đấy: “Kết duyên.”

Cây này gọi là kết duyên, người tới nơi này, cũng là vì một chữ duyên.

Nhưng vào lúc này, một tiểu hòa thượng khác vội vàng chạy tới, A Di Đà Phật một tiếng, nói: “Hai vị thí chủ, chủ trì của chúng tôi cho mời.”

-

Trong sương phòng đàn hương vấn vít, tiếng tụng kinh nơi xa mơ hồ bay tới, ngoài cửa sổ là một hồ nước, lá sen nổi trên mặt nước, cá nhỏ chơi đùa ở giữa lá sen.

Sơ Tranh và Trình Mộ ngồi quỳ trên bồ đoàn, phía trên là chủ trì của chùa.

Chủ trì vẻ mặt hiền lành, ngữ khí ôn hòa: “Hai vị thí chủ có vấn đề gì muốn hỏi?”

Sơ Tranh đè Trình Mộ lại: “Ngài biết chúng tôi muốn hỏi chuyện gì mà.”

Chủ trì này có chút bản lĩnh, biết họ tới, chẳng lẽ không biết họ suy nghĩ gì?

Chủ trì gật đầu: “Thí chủ lý giải chữ duyên như thế nào?”

Sơ Tranh nói lời kinh người: “Ba phần dựa vào trời, bảy phần dựa vào chính mình.”

Chủ trì nghẹn họng: “Người với người mỗi một lần giao hội, đều là một loại duyên.”

Lấy mình làm trung tâm, mỗi một đường, nối với mỗi một người, đó chính là một loại duyên phận.

Chủ trì: “Hai vị chú định sẽ không gặp nhau, nhưng trong mệnh của hai vị có một phần ràng buộc.”

Chủ trì nói là phần ràng buộc kia khiến cho bọn họ gặp nhau.

Mà phần duyên phận kia, đã sớm chôn xuống, chỉ đợi đến khi mọc rễ nảy mầm.

Để người hữu duyên gặp nhau, đối với bọn họ mà nói chính là có công đức.

Chủ trì nói xong câu đó liền nhắm nghiền hai mắt, không có ý định nói thêm.

Sơ Tranh biết tính của những người này, lôi kéo Trình Mộ đang muốn hỏi thêm rời đi.

Đứng trong hành lang, vẫn có thể trông thấy cây đại thụ che trời kia.

Trình Mộ nắm chặt tay Sơ Tranh: “Anh rất may mắn, có thể đứng bên cạnh em.”

“...” Anh và em vốn không có duyên, toàn bộ nhờ vào chính em!

Tên yếu gà như anh hiểu cái búa gì!

Trình Mộ muốn viết lời thề nguyện, Sơ Tranh đành phải tùy theo hắn.

“Em viết?”

“Không.”

“Viết nha.” Trình Mộ trước công chúng phạm quy làm nũng.

“...” Phật môn trọng địa, em nhịn anh!

—— Duyên từ em mà lên, mệnh từ anh mà dừng.

Trình Mộ nhìn câu nói kia, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, viết tên mình ở phía dưới.

“Anh ném ra nhé?”

“Ừ.”

Trình Mộ cầm lấy ném, kết quả ném nửa ngày cũng không ném lên được.

Trình Mộ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, đáy lòng có chút xấu hổ: “Lần này anh nhất định có thể!” Không thể mất mặt trước mặt Bảo Bảo.

Sơ Tranh nhìn không được, đi qua nhận lấy từ trong tay hắn: “Muốn ném đến chỗ nào?”

“Anh...”

“Ném chỗ nào?” Sơ Tranh dữ dằn, không quá kiên nhẫn.

Trình Mộ hơi trầm mặc, chỉ chỉ nơi hơi cao một chút: “Nơi đó.”

Sơ Tranh lui lại mấy bước, giơ tay quăng ra, bảng gỗ có chút trọng lượng bị ném lên trên trời, sau đó rơi xuống, mang theo lụa đỏ, chuẩn xác rơi vào nơi Trình Mộ chỉ.

Gió phất qua, tất cả bảng gỗ va chạm, phát ra âm thanh du dương, giống như một khúc hát ca tụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.