Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư Tuyển thở ra một hơi, tỉnh táo từ chối đề nghị của Sơ Tranh: “Không cần.”
Sơ Tranh cũng không nói lời vô ích nữa, trói chắc người kia, còn bịt miệng lại, tìm tới phòng để đồ mà Thư Tuyển nói, ném người vào trong rồi đóng cửa lại.
Thư Tuyển cũng không nói cho Sơ Tranh biết người kia là ai, tại sao lại lẻn vào nhà hắn.
Sơ Tranh cũng khống chế rất tốt lòng hiếu kỳ của mình, dáng vẻ như tuyệt không cảm thấy hứng thú.
Đại lão phải giữ gìn hình tượng, không thể tùy tiện tò mò —— ta có thể vụng trộm điều tra!!
“Cô tên gì?”
Thư Tuyển đột nhiên hỏi.
“Sơ Tranh, Nhan Sơ Tranh.”
“Sơ Tranh...” Thư Tuyển đọc lại cái tên này hai lần, không rõ ý vị: “Đúng là một cái tên rất hay.”
Sơ Tranh hào phóng tiếp nhận khích lệ: “Ừ.”
“...” Cô cũng không hề biết khiêm tốn.
Thư Tuyển trầm mặc vài giây, vẫn nói cho Sơ Tranh biết tên của hắn: “Tôi tên Thư Tuyển.”
Sơ Tranh lanh mồm lanh miệng: “Tôi biết.”
Nói xong cô lấy tức bóp lấy tay mình.
Thư Tuyển nghe thấy được, ngữ điệu ép xuống thấp hơn mấy phần: “Cô biết?”
Sơ Tranh buông cánh tay đang bóp lấy mình ra, trấn định thong dong nhìn về phía hắn, cũng không phủ nhận: “Ừ.”
“Không phải cô không biết tôi sao?”
Sơ Tranh vò đã mẻ không sợ sứt, rất là đúng lý hợp tình: “Tôi biết tên của anh, không có nghĩa là tôi biết anh.”
Thư Tuyển nghĩ lại, trước đó cô cũng không phủ nhận chuyện có mưu đồ khác với mình, cô biết mình mới bình thường, chỉ là cô muốn lấy được thứ gì từ mình?
Những người kia lại phái một cô gái tới...
Thư Tuyển cũng lười suy nghĩ, với bộ dạng lúc này của hắn, nếu cô thật sự muốn làm gì, có lẽ sẽ rất dễ dàng hoàn thành được.
“Tôi muốn nghỉ ngơi, cô...”
Thư Tuyển hạ lệnh đuổi khách.
Sơ Tranh rút ra một tờ giấy, vù vù viết một chuỗi dãy số: “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”
Để tờ giấy lên bàn, Sơ Tranh rất nhanh rời đi.
Hồi lâu sau, Thư Tuyển cầm lấy tờ giấy kia nhìn một chút, rồi tiện tay vò thành một cục, ném vào trong thùng rác.
-
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứ thế mà đi à? 】 Vừa ra khỏi cửa Vương Giả liền không nhịn được.
Nếu không thì sao? Không phải thẻ người tốt bảo ta đi sao?
【... Hắn như thế kia, mà cô lại ném hắn lại một mình, thật sự thích hợp sao? 】 Đó là một bệnh nhân đó!!
Còn là một bệnh nhân lúc nào cũng có thể treo, nói không chừng còn có người mai phục muốn mạng chó của hắn.
Tiểu tỷ tỷ cứ như thế mà đi... đi đấy!!
Đi còn rất tiêu sái nữa!
Cô có phải là người không hả!
Cô nên ở lại chăm sóc tỉ mỉ... Được rồi, chăm sóc tỉ mỉ thì không cần, nhưng chí ít cũng nên ở lại săn sóc hắn chút chút chứ!
“Hắn bảo ta đi.”
【 Hắn bảo cô đi thì cô đi? Cô nghe lời như thế từ bao giờ vậy? 】
“Không phải nói không thể đối nghịch với thẻ người tốt sao?”
Ta nghe theo hắn cũng có lỗi à?
【...】
Vương Giả bất ngờ.
Sơ Tranh trở về điều tra hình xăm kia, đối phương cần một chút thời gian mới có thể cho cô kết quả.
Hôm sau.
Sơ Tranh xách túi sách đi ra ngoài, khi đi đến đầu bậc thang, cô nhìn lên phía trên lầu một chút, thu tầm mắt lại, rồi từ từ xuống lầu.
Mười phút sau Sơ Tranh xách theo đồ vật trở về, đứng ở trước cửa nhà Thư Tuyển gõ cửa.
Nhưng mà cô gõ hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, cô chỉ có thể tự mở cửa đi vào.
Phòng khách không có ai, người trong phòng chứa đồ kia hình như đã tỉnh, làm ra một chút động tĩnh.
Sơ Tranh tìm được Thư Tuyển ở trong phòng ngủ, hắn vẫn mặc bộ quần áo kia, cứ vậy mà nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khô nứt tróc cả da.
“Thư...”
Tay Sơ Tranh còn chưa đụng phải Thư Tuyển, bỗng nhiên bị người nắm chặt, ánh mắt quay cuồng một trận, bị người đè dưới thân, mấy vị trí trí mạng bị uy hiếp.
Ta... mẹ nó!
Sơ Tranh dùng một tay xốc Thư Tuyển lên, Thư Tuyển kêu lên một tiếng đau đớn, khó khăn lắm Sơ Tranh mới ngừng được động tác tấn công lại, bàn tay khẽ chuyển, chống ở hai bên người hắn.
Tư thế của hai người trong nháy mắt trở nên mập mờ.
Nhưng mà cũng không có bầu không khí mập mờ, vừa rồi Thư Tuyển liên lụy đến vết thương, lúc này đau đến trắng bệch cả mặt, trên trán toàn là mồ hôi ứa ra
Thư Tuyển thấy rõ là ai, hơi nghiến răng nghiến lợi: “Cô vào bằng cách nào?”
Hắn nhớ rõ ràng mình đã khóa trái cửa.
Cửa lớn, phòng khách đều khóa trái hết rồi.
Cô vào bằng cách nào?!
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: “Đi tới.” Bằng không thì ta còn có thể xuyên tường chắc?
Thư Tuyển: “Làm sao mở cửa?”
“Chuyện nhỏ.” Chút độ khó ấy mà cũng không giải quyết được, ta còn lăn lộn thế nào nữa!
“...”
Thư Tuyển thấp giọng a một tiếng: “Xuống!”
Sơ Tranh nhớ tới trên người hắn còn có vết thương, trơn tru xuống dưới, nhìn về phía phần bụng hắn.
Vừa rồi giày vò như vậy, băng gạc đã sớm bị máu thẩm thấu.
Sơ Tranh ra ngoài lấy hòm thuốc vào, Thư Tuyển muốn tự làm, bị Sơ Tranh thô bạo ấn về: “Nằm xuống, anh chết tôi rất phiền phức.”
Thư Tuyển: “??”
Sơ Tranh gỡ băng gạc ra, một lần nữa thanh lý cầm máu bôi thuốc, động tác của cô rất nhanh, Thư Tuyển còn chưa lấy lại tinh thần, thì Sơ Tranh đã quấn băng gạc vào cho hắn rồi.
Bởi vì là ở phần bụng, băng gạc khó quấn, tay Sơ Tranh nâng eo hắn, ngón tay mang theo chút ý lạnh dán lên làn da hắn, xen lẫn với đau đớn, có chút cổ quái.
Sơ Tranh băng bó kỹ, gẩy gẩy một góc áo thun nhuốm máu của hắn: “Có thay quần áo không?”
Hỏi xong lời này, không đợi hắn trả lời, Sơ Tranh đã đứng dậy đi tìm quần áo.
“???”
Cho nên cô hỏi mình làm gì?!
Lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ phòng ngủ của Thư Tuyển, bên cạnh có một cái bàn rất lớn, trên mặt bàn toàn là máy tính.
Sơ Tranh nhìn những chiếc máy vi tính kia một chút, đi đến trước tủ quần áo trong góc.
Tủ quần áo chỉ chiếm vị trí rất nhỏ, quần áo bên trong cũng cực kỳ đơn điệu, toàn là áo thun màu đen cùng kiểu và áo khoác.
Sơ Tranh cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu đen, trở lại bên giường, kéo áo của hắn lên.
“Tôi tự làm.” Thư Tuyển tức giận đè áo lại.
“Anh có thể làm sao?” Sơ Tranh biểu thị hoài nghi.
Thư Tuyển trầm mặt kéo áo qua, chống giường ngồi dậy, chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã hao hết không ít khí lực của Thư Tuyển.
Sơ Tranh nhìn hắn, có chút lo lắng.
Cuối cùng thật sự không nhìn được nữa, cô một tay đè hắn lại: “Tôi tới, tôi không muốn lại phải băng bó lại cho anh thêm lần nữa.”
Vẫn không cần Thư Tuyển trả lời, Sơ Tranh chỉ cần dùng vài động tác đã cởi được áo thun của hắn ra.
Không khí phất qua làn da, không khỏi mang theo một trận ý lạnh, cả kinh đến mức trên người hắn đều nổi da gà.
Chủ yếu là ở ngay trước mặt một cô gái, đáy lòng Thư Tuyển càng thấy không thích ứng, hận không thể cầm thứ gì đó che chắn lại, nhưng mà làm thế thì cũng quá làm ra vẻ, Thư Tuyển nhịn được.
Ăn thiệt thòi cũng không phải hắn.
Sợ cái gì!
Thư Tuyển nghĩ như vậy, đáy lòng dễ chịu hơn một chút.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, người sau mặt không đổi sắc, bằng phẳng như nhìn vật phẩm bình thường, làm gì có nửa phần xấu hổ ngượng ngùng chứ.
“...”
Từ khi người này xuất hiện, thì khắp nơi đều lộ vẻ không thích hợp, không thể dùng ánh mắt khi nhìn người bình thường mà nhìn cô được.
-
Mặc áo sơ mi vào thì thuận tiện hơn nhiều, Sơ Tranh mặc áo cho hắn, cúi người cài cúc áo.
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở dường như cũng có thể giao hòa vào nhau.
Nhịp tim của Thư Tuyển không khỏi lọt mất nửa nhịp, hắn đem chuyện này quy kết đến nguyên do bởi mình chưa từng tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như thế.
Thư Tuyển im ắng thở ra, muốn tự làm: “Tôi tự...”
“Đừng động!” Sơ Tranh dữ dằn.
Cúc áo màu đen tôn lên đầu ngón tay trắng nõn của cô, đầu ngón tay ngẫu nhiên sát qua làn da nơi lồng ngực, khiến cho thân thể Thư Tuyển căng cứng.
Sơ Tranh cài xong áo, lui lại một bước, dường như đang nhìn xem mình cài có đẹp không, nhìn vài giây cô mới quay người, mang bữa sáng đã chuẩn bị tốt vào, tìm một chỗ ở bên giường bày ra cho hắn.