Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong căn phòng nhỏ hẹp có mùi vị khác thường, một người phụ nữ mặt mũi nhăn nheo, tuổi tác nhìn qua có vẻ hơi lớn, đứng ở trước một cái giường nhỏ.
Trong tay bà ấy bưng một bát cơm, phía trên phủ lên ớt xanh và thịt thái nhỏ.
Người phụ nữ nhìn người trên giường nhỏ, trên mặt ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là e ngại...
Cuối cùng người phụ nữ rất bất đắc dĩ đặt bát cơm lên cái bàn cũ kỹ lại hơi bẩn, rồi quay đầu lại rời phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Kẹt kẹt ——
Tiếng đóng cửa chói tai lại khó nghe.
Tận đến khi âm thanh kia biến mất, người nằm trên giường mới chậm chạp ngồi dậy.
Sơ Tranh quét mắt nhìn gian phòng một vòng, gian phòng này rất nhỏ, trừ cái giường cô đang nằm, cùng một cái tủ quần áo đơn giản, thì cũng chỉ còn lại cái bàn đang đặt bát.
-
Chuyện xưa của vị nguyên chủ này tổng kết lại một chút, đại khái chính là sống sai chỗ.
Một lần ngoài ý muốn, nguyên chủ bị thương cần truyền máu gấp, phát hiện nhóm máu của nguyên chủ và cha mẹ cô ấy đều không khớp nhau, lúc đó cha mẹ nguyên chủ mới biết bọn họ ôm sai con.
Vợ chồng Đỗ gia tìm tới bệnh viện năm đó, nhưng bởi vì điều kiện lúc đó, tra xét hơn một năm, cuối cùng mới tìm được cốt nhục thân sinh của bọn họ, chuyện này bọn họ vẫn luôn giấu diếm nguyên chủ, đến cuối cùng mới nói cho cô ấy biết.
Vợ chồng Đỗ gia yêu cầu đổi con về.
Lúc trước ôm sai chỉ là ngoài ý muốn, hai đứa trẻ từng người trở lại bên cạnh cha mẹ ruột của mình.
Lúc đầu đổi lại, mọi người mỗi người một nơi, cũng không có gì đáng nói.
Nhưng nguyên chủ và nữ sinh kia học cùng một trường học, nữ sinh kia trước kia là nữ bá trong trường học.
Nữ sinh cảm thấy là nguyên chủ chiếm lấy cuộc sống của cô ta, hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ cô ta, hưởng thụ hết thảy những thứ vốn nên thuộc về cô ta.
Thế là ở trường học làm khó dễ nguyên chủ đủ đường, làm cho cô ấy xấu mặt.
Thừa dịp nguyên chủ không chú ý, quay video xấu mặt của cô ấy, truyền cho người trong trường học xem.
Ép nguyên chủ quỳ xuống vân vân... Tóm lại nguyên chủ bị chỉnh đến đặc biệt thảm, về sau có một lần, nguyên chủ bị bọn họ đưa đến một cái sân thượng bị bỏ hoang nhục nhã.
Sân thượng đã nhiều năm không được tu sửa, nguyên chủ trượt chân rơi xuống, đi đời nhà mà.
Mà nữ sinh kia lại chẳng có chuyện gì cả.
-
Hôm nay là ngày thứ hai nguyên chủ bị đón về nhà cha mẹ ruột.
Nguyên chủ sống ở Đỗ gia hơn mười năm, Đỗ gia tự mình mở công ty gia đình nhỏ, không tính là người giàu đỉnh cấp, nhưng cũng là cẩm y ngọc thực, muốn cái gì có cái đó.
Trở lại chỗ cha mẹ ruột, trong nhà muốn cái gì cũng không có, đêm hôm qua còn bị con gián dọa đến một đêm không chợp mắt được, hoàn cảnh của nơi này làm nguyên chủ sắp hỏng mất.
Nguyên chủ không biết xã hội khó khăn, chưa hề biết, hóa ra có người có thể nghèo thành thế này —— còn là cha mẹ ruột của cô ấy.
Cả ngày hôm nay nguyên chủ không ra khỏi phòng, người phụ nữ vừa rồi chính là mẹ ruột của nguyên chủ.
Từ khi về đây, nguyên chủ chưa hề ăn gì.
Sơ Tranh cảm giác được mình rất đói...
Ánh mắt cô liếc qua bát cơm kia, bát và đũa đều là mới.
Hôm qua nguyên chủ bị đón về, cha mẹ ruột nguyên chủ lập tức làm cả bàn đồ ăn cho cô ấy.
Lần đầu trông thấy loại hoàn cảnh này, nguyên chủ còn phát hiện bát đũa đựng đồ ăn đều rất bẩn thỉu, thì càng sụp đổ hơn, một miếng cũng chưa hề ăn.
Trở lại gian phòng nhỏ này, đợi đến tối... Lại bị con gián tra tấn ra một đêm bóng ma.
Nguyên chủ phản ứng như vậy cũng coi như bình thường, tốt xấu gì trước kia người ta cũng là công chúa nhỏ được cưng chiều lớn lên, đột nhiên có chênh lệch lớn như vậy, là ai cũng không tiếp nhận được.
Sơ Tranh ăn cơm, ăn xong cô cầm bát ra ngoài.
Không gian bên ngoài cũng không lớn, so với căn phòng kia của cô cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Trong phòng không có ai, có lẽ đã ra ngoài rồi.
Cha nguyên chủ đi đứng không tiện, không làm được việc nặng, mỗi ngày đều chỉ có thể ra ngoài đánh giày cho người ta.
Mà mẹ cũng không có tri thức gì, chỉ có thể làm chút việc vặt, khi thực sự không tìm được việc làm, thì sẽ đi nhặt ve chai bán.
Phần lớn tiền đều dùng để cung cấp cho con đi học, nhưng đáng tiếc đối phương luôn luôn oán trách bọn họ không có bản tĩnh, để cho cô ta sống trong hoàn cảnh như vậy.
Sơ Tranh cầm bát vào “phòng bếp” rửa, phòng bếp này Sơ Tranh cảm thấy quay người cũng khó khăn.
Sơ Tranh trở lại căn phòng nhỏ kia.
Vương bát đản phát nhiệm vụ bắt cô ra ngoài mua vật dụng hàng ngày.
Loại chăn mấy chục ngàn một cái ấy...
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh cảm thấy Vương bát đản quả thực là có bệnh.
Mi đã hỏi qua ý nguyện của cái chăn người ta chưa?
【 Tiểu tỷ tỷ cô muốn ngủ trong hoàn cảnh như vậy sao? 】
Sao mi không trực tiếp để ta mua nhà đi.
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải nhập gia tuỳ tục mà phá sản, không thể phá sản mù quáng. 】
Sơ Tranh: “...”
Ha ha!
Sơ Tranh rời khỏi phòng, bên ngoài là một hành lang, bên cạnh là một cánh cửa.
Trên hành lang chất đầy đồ vật của các nhà các hộ, vô cùng chật chội và lộn xộn.
Lớp xi măng dưới mặt đất đã sớm gồ ghề, trên tường bị người vẽ bậy, đen vàng trắng hỗn hợp thành một tác phẩm lớn.
Đây là một tòa nhà hình ống.
Một tầng ít nhất có mười mấy hộ gia đình, một hành lang tiếp nối, thẳng tắp đến cùng.
Bên ngoài tất cả kiến trúc đều lộ ra một cỗ cảm giác cũ nát, may mà trên trời sáng sủa, hoàn cảnh mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng không lộ vẻ kiềm chế.
Sơ Tranh xuống lầu rời đi, bên ngoài ngồi không ít người, cô ra ngoài, có người chỉ trỏ cô.
“Đây chính là con bé Nhan gia bị đổi lại kia à?”
“Đúng là không giống mấy con bé ở chỗ chúng ta, nhìn bộ quần áo này đi...”
“Về tới nơi này, cũng không biết có quen thuộc không.”
“Người ta lớn lên trong căn phòng lớn, đột nhiên đổi tới nơi này, ai mà quen thuộc được? Tôi thấy có lẽ con bé này cũng không ở được lâu đâu.”
Lời như vậy, khi nguyên chủ đến, đã từng nghe qua một lần.
Người sinh sống ở dưới tầng chót, thích nhất chính là bát quái chuyện của người khác làm gia vị cho cuộc sống, nếu như nhà ai xảy ra chút chuyện, nửa ngày là có thể truyền khắp phương viên mười dặm.
Sơ Tranh đút tay vào trong túi quần, kết quả sờ nửa ngày cũng không sờ đến túi.
Sơ Tranh cứng lại, tự nhiên rũ tay xuống, dưới ánh mắt bát quái của đám người này, khí định thần nhàn rời đi.
Trước tiên đi mua cái quần có túi!
-
Sơ Tranh mang theo đồ vật trở về thì đã đến giờ cơm nước xong xuôi, cả tòa lầu đều là đủ loại mùi thơm phiêu tán.
Cửa của các nhà đều mở ra, hoặc nấu cơm, hoặc dạy con làm bài tập, hoặc giặt quần áo... Hành lang vốn đã không rộng lắm, càng lộ vẻ chật chội.
Sơ Tranh đi qua hành lang, trên tay còn xách theo đồ vật, gian nan vượt qua những chướng ngại trùng điệp kia, cuối cùng đi đến nhà của cha mẹ nguyên chủ.
Về nhà thật khó quá.
Cửa mở ra, Sơ Tranh đi vào liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong góc khuất, ông ấy còng lưng xuống, đang hút thuốc, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu.
Tia sáng ở cửa tối sầm lại, người đàn ông ngẩng đầu lên, ngay sau đó lập tức trở nên mất tự nhiên, trước tiên luống cuống tay chân dập tắt thuốc, vụng về đứng dậy: “Con... con về rồi?”
Mẹ Nhan ở phòng bếp nghe thấy âm thanh, vội cầm theo cái nồi chạy ra, cố gắng gạt ra một nụ cười với Sơ Tranh: “Về rồi à.”
Khi bọn họ trở về, phát hiện Sơ Tranh không ở trong phòng, còn tưởng rằng cô đi rồi.
Về sau phát hiện túi sách của cô vẫn còn ở đó, thẻ học sinh và chứng minh thư bên trong cũng ở đó, thứ này cũng không mang đi, bọn họ cảm thấy chắc là cô ra ngoài hít thở không khí.
Sơ Tranh lãnh đạm nói: “Ra ngoài mua chút đồ.”
Cha Nhan khập khễnh đi tới, nhận lấy đồ trong tay Sơ Tranh: “Con cần cái gì, nói cho cha... Nói cho cha, cha mua cho con là được rồi.”
Nguyên chủ không đổi cách xưng hô, bọn họ nói chuyện đều cực kỳ thận trọng.