Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Công ty của Thu Chanh suy tàn với tốc độ nhanh nhất, không cần Sơ Tranh cố ý bàn giao gì cả, luôn có người tình nguyện chia cắt sản nghiệp của cô ta.
Không biết là Thu Chanh mệt nhọc quá độ, hay là uất hận chồng chất, vậy mà lại nhập viện rồi.
Mà Lật Lâm không có Thu Chanh ủng hộ, tài nguyên vừa lấy được đã dồn dập mất hết.
Không chỉ như thế, Lật Lâm còn bị tuôn ra một chút tai tiếng, chơi với minh tinh trong vòng thì cũng thôi đi, còn có quan hệ không rõ ràng với fan hâm mộ.
Thậm chí dẫn đến chuyện bắt người khác phá thai.
Danh tiếng của Lật Lâm bây giờ thối nát khắp toàn giới, trên người còn gánh vác khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù, muốn xoay người lần nữa thì chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
So với Lật Lâm gặp rủi ro, Dạ Mị lại lên như diều gặp gió.
Phim mới còn chưa chiếu thì dường như đã có báo hiệu sẽ hot.
Dạ Mị quay xong bộ phim này, mang theo chó về.
Sơ Tranh rất ghét bỏ: “Anh đem nó về làm gì?”
Dạ Mị ôm chó, cùng chó làm một động tác thống nhất nhìn Sơ Tranh: “Anh muốn nuôi nó.”
Con chó này chính là con chó khi trước.
Mấy tháng trôi qua, đã lớn lên rất nhiều.
Nó cũng chỉ quay ở giai đoạn trước, phía sau đều là các con chó đã từng được huấn luyện tới quay.
Nhưng hắn nuôi lâu như vậy, lại ở chung trong đoàn làm phim lâu đến thế, hắn có chút không nỡ.
Cho nên khi đóng máy, hắn đã xin đoàn làm phim cho mang bé cún này về.
Sơ Tranh trầm mặc, Dạ Mị hơi thấp thỏm: “Không... Không được sao?”
Sơ Tranh nhìn bé cún vài giây, rất lạnh nhạt: “Anh tự chăm sóc nó đi.”
Dạ Mị tươi cười: “Được.”
Ngày hôm đó Dạ Mị đi mua không ít thứ về, sắp xếp cẩn thận cho con trai chó nhà mình.
Dì Kim cũng rất thích thú cưng, tươi cười giúp Dạ Mị thu thập.
Thế là bé cún đã xem như có một chỗ cắm dùi trong nhà.
Dạ Mị sắp xếp cẩn thận cho nó xong, ôm bé cún chụp một tấm hình, chuẩn bị đăng Weibo kinh doanh.
Kim Lân Khai bảo hắn một tuần ít nhất phải kinh doanh hai lần... Haiz.
Trước kia cũng không phát hiện làm minh tinh mệt mỏi như vậy.
Dạ Mị soạn bài xong, xác định không có vấn đề gì, ấn đăng bài.
[ Dạ Mị V: Thu hoạch được thành viên mới của gia đình ×1. ]
[ Cướp được tem đầu, hehehe. ]
[ Bé cún này là con khi trước đấy sao? ]
[ Hôm nay ca ca cũng thật đẹp, làn da thật trắng nha!! Hâm mộ. ]
[ Cho nên ca ca quay phim xong rồi thu dưỡng luôn cẩu cẩu à? ]
[ Thật hâm mộ chú chó trong lòng ca ca, vậy mà lại được ca ca ôm, hu hu hu, mọi người còn không bằng một con chó. ]
[ Có tên không ạ? ]
Tên của bé cún vẫn dùng cái tên gọi lúc quay phim là Mễ Mạch, dù sao nó cũng nghe quen rồi.
Sau khi trong nhà có Mễ Mạch, hình như đã náo nhiệt hơn không ít.
Mà Dạ Mị cũng phát hiện Sơ Tranh luôn luôn túm lấy nó sờ lông.
Có đôi khi Dạ Mị cũng thấy rất buồn cười, rõ ràng là thích mà...
Nhưng Dạ Mị không dám nói, giả bộ như mình không biết gì cả.
-
Đảo mắt đã đến lúc phim mới của Dạ Mị phát sóng, sau khi bộ phim hắn làm nam chính phát sóng, Dạ Mị lập tức nhảy lên trở thành đỉnh lưu.
Đại ngôn kịch bản nườm nượp mà tới.
Giống như nổi tiếng khắp cả nước trong vòng một đêm vậy.
“Bây giờ có thể lựa chọn show giải trí trước.” Kim Lân Khai đề nghị Dạ Mị.
Dạ Mị: “Em nghe anh Kim hết.”
Kim Lân Khai cũng thích điểm này của Dạ Mị, hắn không ỷ vào thân phận của mình mà vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.
Hơn nữa năng lực làm việc của Dạ Mị rất mạnh, thiên phú cũng rất tốt, qua mỗi bộ phim đều sẽ nhìn thấy sự tiến bộ của hắn.
Người như vậy, không hot thì thật sự không hiểu nổi.
Kim Lân Khai chọn cho Dạ Mị một show truyền hình thực tế khá là hot bây giờ.
Nhưng vấn đề đầu tiên của chương trình truyền hình thực tế đã làm khó Dạ Mị.
Họ muốn bắt đầu quay từ nhà của hắn.
Bây giờ rất nhiều show giải trí đều là như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là Dạ Mị đang ở chỗ Sơ Tranh, công ty cũng không sắp xếp chỗ ở cho hắn.
Phòng ở trước kia của hắn đã trả từ lâu rồi, bây giờ hắn đi đâu kiếm ra căn nhà đây?
Dạ Mị đang nghĩ xem có nên thuê một căn nhà tạm thời không.
Kết quả buổi tối lúc ăn cơm với Sơ Tranh thì nghe cô hỏi: “Nghe Kim Lân Khai nói show giải trí kia của anh muốn quay chỗ ở?”
“...”
Dạ Mị hơi kinh ngạc, sao Kim Lân Khai lại nói việc này với cô? “Ừ... Đúng thế, anh đang muốn ra ngoài thuê một nơi ở tạm thời.”
Nĩa trong tay Sơ Tranh đột nhiên cắm trên miếng bò bít tết: “Chỗ này không được à?”
Dạ Mị: “...”
Đây không phải là vấn đề có được hay không mà!
“Đây là nhà em...”
“Cũng là nhà anh.”
Dạ Mị sững sờ, một hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Cuối cùng nơi quay vẫn là ở trong biệt thự.
Đoàn làm phim từng thấy không ít khu nhà cao cấp, biệt thự này kỳ thật không phải quá lớn, phong cách cũng không phải rất xa hoa.
Nhưng thắng ở khu đất này.
Nơi này người tùy tiện có thể ở được sao?
Khi họ nhận được địa chỉ, cũng cảm thấy không thể tin được.
Trong giới đều nói phía sau Dạ Mị có kim chủ một tay che trời, quả là thế nha...
Đoàn làm phim tới sớm, dù sao cũng muốn quay cảnh khi nghệ sĩ thức dậy mà.
Cho nên dì Kim mở cửa cho họ, biết đám người này tới, dì Kim chỉ đường cho họ: “Phòng của Dạ tiên sinh ở tầng hai, phòng thứ hai bên trái.”
Một đám người khiêng máy móc lên lầu.
Vừa lên đi thì trước ống kính xuất hiện một bóng người.
Cô gái mặc đồ ngủ phong phanh, tóc dài hơi xoăn xõa sau lưng, giống như vừa ngủ dậy, hững hờ đi tới trong ống kính.
Dung mạo còn đẹp hơn cả những minh tinh trong giới.
Sơ Tranh đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, sắc mặt cứng lại, cực kỳ bình tĩnh căn dặn bọn họ: “Nhớ xóa đi.”
Đám người: “...”
Đậuuu!!!
Sơ Tranh không chờ họ phản ứng, lại nói một tiếng: “Mọi người chờ một chút.”
Cô quay người trở về phòng, một lát sau ôm đồ ra, ném vào gian phòng đối diện, đóng sầm cửa lại, giơ tay ra hiệu họ được rồi đấy.
Đám người: “...”
-
Dạ Mị quay xong đoạn phía trước, sau đó thì máy móc bị tắt đi.
Những người còn lại đều chờ ở phòng khách, ăn đồ ăn sáng dì Kim chuẩn bị, chờ Dạ Mị xuất phát.
Chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đám người vô thức nhìn sang.
Chỉ thấy cô gái họ vừa gặp xách theo một cái vali xuống, Dạ Mị đi theo phía sau, đang mặc áo khoác.
“...”
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Dạ Mị ngồi xổm người xuống, sờ đầu Mễ Mạch: “ Mễ Mạch, phải ngoan nha.”
“Gâu gâu!”
“Biết rồi, lát nữa sẽ mang đồ ăn ngon về cho cưng.” Dạ Mị xoa xoa đầu Mễ Mạch.
Dạ Mị nhận lấy vali trong tay Sơ Tranh: “Anh đi đây.”
“Ừ.”
Dạ Mị chủ động hôn lên má Sơ Tranh một cái, rồi nói với những người khác có thể xuất phát rồi.
Đợi đến khi lên xe, chỉ cần quay một đoạn là được rồi, sau đó thì máy móc đều tắt đi.
“Dạ tiên sinh, vị tiểu thư vừa rồi là gì của ngài vậy?” Có thể là biết tính tình Dạ Mị tốt, có người nhịn không được bát quái.
Chẳng lẽ là kim chủ của hắn thật?
Nhưng vậy thì tốt quá rồi đó...
Có kim chủ tự tay xách vali hành lý giùm sao!
Dạ Mị cười không nói, giơ tay làm một động tác im lặng.
Trong lòng mọi người đều hiểu, sẽ không truy hỏi căn nguyên.
Lúc đến nơi, Dạ Mị lấy vali hành lý xuống, sau khi quay xong đoạn phía sau, nhân viên công tác muốn giúp hắn xách một đoạn, kết quả vừa cầm vào tay thì phát hiện vali rất nặng.
Lúc ấy họ thấy cô gái kia xách xuống, giống như xách một vali rỗng vậy...
Sao họ cầm lên lại nặng thế này?