Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2377: Chương 2377: Thiên Tứ Tinh Quang (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dạ Mị cảm thấy rất đói, nhưng khi thật sự ăn lại cảm thấy ăn không vào.

Đặc biệt là người ngồi đối diện còn hư hư thực thực là kim chủ của hắn...

Không, cũng không thể nói là hư hư thực thực.

Cô là kim chủ mới đúng.

Chờ Sơ Tranh ăn xong, Dạ Mị cũng để đũa xuống theo.

Sơ Tranh nhìn hắn một chút: “Không hợp khẩu vị?”

“Không có.” Dạ Mị mượn cớ: “Anh Phi không cho tôi ăn quá nhiều.”

“Ồ.” Nghệ sĩ thật vất vả.

Dạ Mị còn đang tổ chức ngôn ngữ, Sơ Tranh đã lấy ra một phần văn kiện: “Ở đây có một bản hợp đồng, anh xem một chút đi.”

Dạ Mị hơi chần chờ, nhận lấy phần văn kiện kia.

Tiêu đề của hợp đồng được đặt rất đứng đắn —— Hợp đồng đầu tư Tinh Quang.

Nhưng Dạ Mị đọc hai trang.

Tổng kết ra đây chính là phần hợp đồng bao nuôi, kim chủ là cô gái đối diện hắn, mà người được bao nuôi là hắn.

“Vì sao Thu tiểu thư lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý?” Dạ Mị buông phần hợp đồng kia xuống: “Nếu như tôi muốn đi con đường này thì tôi đã sớm đi rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì.”

Khi hắn vừa vào cái vòng này, thì đã có người ngỏ ý.

Sơ Tranh: “Những tài nguyên tôi cho anh, anh lại tặng cho Lật Lâm, mà lại không có ai đưa ra dị nghị, anh cảm thấy là vì sao?”

Dạ Mị: “...”

Đúng vậy.

Những tài nguyên đó đều là cho hắn.

Cuối cùng người đi lại là Lật Lâm, nhưng mà... Không ai nói không được, cũng không ai đổi Lật Lâm đi.

Tài nguyên tùy tiện lấy ra đều là tài nguyên mà người khác phí hết tâm tư cũng không lấy được.

Hắn có thể không quan tâm.

Nhưng Lật Lâm thì sao?

Hắn không đồng ý sẽ có hậu quả gì?

Dạ Mị không cần Sơ Tranh nói, dường như cũng đã trông thấy kết cục kia.

Cô đã sớm tính toán tốt...

Dạ Mị giãy dụa trong lòng một hồi, cuối cùng cười khổ một tiếng, lật đến trang cuối cùng của hợp đồng: “Không được động đến A Lâm, đây là điều kiện duy nhất của tôi.”

Sơ Tranh: “Anh tốt với hắn ta như vậy, hắn ta có cảm kích anh không?”

“...” Dạ Mị cúi đầu ký tên mình.

Sơ Tranh lấy hợp đồng kia đi, lại lấy ra một túi văn kiện khác.

Dạ Mị nhíu mày: “Còn phải ký gì nữa?”

Sơ Tranh: “Quà sinh nhật.”

Dạ Mị sững sờ: “Cô biết...”

Sơ Tranh khẽ nhếch cằm: “Đương nhiên. Cầm.”

Dạ Mị không nghĩ tới mình không đợi được lời chúc sinh nhật từ Lật Lâm, mà lại đợi được lời chúc đến từ kim chủ thần bí.

Dạ Mị lắc đầu: “Tôi không thể...”

Sơ Tranh phát ra khí thế của bá đạo tổng tài: “Dạ Mị, chúng ta bây giờ là quan hệ bao nuôi, thứ tôi cho anh, anh chỉ cần nhận lấy vô điều kiện là được.”

Dạ Mị nhắm lại mắt, nhận lấy đồ.

“Từ hôm nay trở đi anh ở đây đi. Phòng trên tầng hai anh tùy ý chọn, thích phòng nào thì bảo dì Kim thu dọn giúp anh.”

Dạ Mị chần chờ: “Tôi...”

“Có ý kiến?”

Dạ Mị nuốt lời muốn nói về: “Tôi không mang hành lý đến.”

“Người đại diện của anh sẽ giúp anh đưa tới.”

“...”

Hắn còn có thể nói gì nữa?

-

Dạ Mị tự chọn một gian phòng, thật ra cũng không có gì để mà thu dọn, gian phòng rất sạch sẽ.

Dì Kim tri kỷ hỏi: “Dạ tiên sinh thích phong cách gì? Tôi có thể đổi cho Dạ tiên sinh.”

Dạ Mị lắc đầu: “Cứ như vậy đi, không cần phiền đâu.”

Dì Kim vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng Dạ Mi cứ kiên trì, dì Kim cũng không tiện nói gì.

“Vậy Dạ tiên sinh nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần thì cứ gọi tôi.” Dì Kim lui ra khỏi phòng.

Người bên cạnh cô đều biết hắn tồn tại.

Dì Kim trong biệt thự, những người vừa rồi, còn có Bạch tổng của công ty giải trí Diệu Quang...

Dạ Mị ngồi trong gian phòng lạ lẫm, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, có chút mờ mịt.

Quà sinh nhật...

Dạ Mị trào phúng cười cười.

Đưa mình cho người khác, đây tính là quà sinh nhật gì chứ?

Dạ Mị mở túi văn kiện Sơ Tranh cho hắn ra, bên trong là kịch bản của một bộ phim truyền hình —— « Tuyết vực »

Dạ Mị nhìn tên kịch bản, không biết nên nói cô phí hết tâm tư hay là nói cô to gan.

Bộ phim này hắn cũng đã từng nghe qua, một bộ phim thuộc top đầu, không ít người muốn lấy được một vai trong đó.

Nhưng vai diễn trong bộ phim này không dễ lấy, rất nhiều người có quan hệ cũng không làm ăn gì nổi.

... Chỉ nói theo hướng quan hệ bao nuôi, cô cho ra loại tài nguyên tuyệt đối có lợi này quả thật là một kim chủ rất tốt.

[ Anh Phi: Cậu vẫn ổn đó chứ? Không sao chứ? ]

[ Anh Phi: Cậu rep một câu xem nào. Điện thoại cũng không thấy nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? ]

[ Anh Phi: Má ơi, tôi phải báo cảnh sát!! ]

Không nhìn thấy tin nhắn của anh Phi nên giờ đã góp nhặt được hơn hai mươi tin.

[ Dạ Mị: Anh Phi, em không sao, tối nay không về. ]

[ Anh Phi: Không sao thật chứ? ]

[ Dạ Mị: Vâng. ]

[ Phi Ca: Vậy cậu đi đâu thế? Xảy ra chuyện gì rồi? ]

[ Dạ Mị:... ]

Chuyện này không gạt được, trước đó cô có nói bảo anh Phi đưa hành lý đến cho hắn.

Anh Phi còn là người đại diện của hắn...

Cho nên Dạ Mị nói đơn giản lại mọi chuyện cho anh Phi nghe một lần.

[ Anh Phi:... ]

[ Anh Phi:... ]

[ Anh Phi: Tôi biết ngay mà! Tôi biết cậu sẽ bị Lật Lâm hố chết mà!! ]

[ Anh Phi: Những nhà tư bản đó có ai có lương tâm đâu chứ? Cậu xem đi, mẹ, sớm vậy đã đào hố cho cậu rồi! ]

[ Anh Phi: Cậu thật sự đồng ý? ]

[ Dạ Mị: Không thì còn cách nào đâu? Nếu em không đồng ý, A Lâm bên kia chỉ sợ... ]

Bây giờ Lật Lâm đang ở thời điểm bay lên, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ bị phá hủy hết.

[ Anh Phi: Cậu quan tâm cậu ta làm gì nữa, bản thân cậu đã thành ra thế này rồi!! Tôi thật sự rất muốn cạy đầu cậu ra xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào!! Thằng kia là bạch nhãn lang!! Nuôi không được!! ]

Sự phẫn nộ của anh Phi giống như có thể tiết ra từ trong câu chữ.

[ Anh Phi: Trước kia có chết cậu cũng không đồng ý loại chuyện này, bây giờ cậu... ]

Dạ Mị nhìn chằm chằm câu nói kia của anh Phi, thật lâu sau cũng không có phản ứng.

Quả thật hắn rất phản cảm với loại chuyện này.

Dạ Mị cũng nói không rõ được là sợ cô đối phó với Lật Lâm, hay là... Thật ra hắn không phản cảm như vậy.

Dạ Mị nói với anh Phi vài câu rồi kết thúc cuộc đối thoại.

-

Mới sáng sớm Sơ Tranh đã bị điện thoại của công ty đánh thức: “Mấy người đừng có chuyện gì cũng hỏi tôi được không, quyền lực tôi cho mấy người để trưng cho đẹp sao? Mấy người không thể tự động não được à.”

Sơ Tranh tức giận cúp điện thoại.

Mấy người cứ không thể quậy tung lên à? Lỗ cứ tính cho ta!!

Sơ Tranh nằm khô một hồi, rời giường đi ra ngoài.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Dạ Mị đứng ở ngoài cửa, cũng không biết đứng bao lâu rồi, thấy cô ra, lập tức cười chào hỏi: “Thu tổng, chào buổi sáng.”

“...”

Làm ta sợ muốn chết!

Mới sáng sớm thẻ người tốt đứng trước cửa phòng ta làm mama gì!!

“Chào buổi sáng...” Sơ Tranh trấn định ra ngoài: “Anh đứng trước cửa phòng tôi làm gì?”

“Đợi ngài thức dậy.” Dạ Mị nói.

Sơ Tranh trầm mặc một lát, thăm dò hỏi: “... Anh muốn thứ gì?”

Dạ Mị sửng sốt một chút: “Không phải tôi muốn gì cả, tôi chỉ là... Thực hiện chức trách của mình.”

Nếu hắn đã đồng ý, vậy thì sẽ làm tốt phần “công việc” này.

Sơ Tranh: “...”

Còn rất ngoan.

Sơ Tranh liếc nhìn tóc hắn một chút, nghiêm khuôn mặt nhỏ nói: “Không cần làm những chuyện này, tôi cần sẽ gọi anh.”

Dạ Mị: “... Được.” Kim chủ nói sao thì là vậy.

“Quần áo của anh còn chưa đưa tới à?” Dạ Mị vẫn mặc quần áo hôm qua.

“Lát nữa anh Phi sẽ đưa tới.”

Sơ Tranh: “Người đại diện kia của anh... Có muốn đổi người khác không?” Cảm thấy hoàn toàn không dẫn dắt thẻ của cô đi lên được!

“Chỗ Bạch Mãn Xuyên có rất nhiều người đại diện có năng lực, anh có thể tùy ý chọn, hoặc là anh thích người của những công ty khác cũng được.”

Dạ Mị: “Thu tổng, anh Phi rất tốt, tôi không muốn đổi, được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.