Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hoàng đế nhíu mày nhìn về phía Chúc Đông Phong: “Chúc ái khanh, chuyện này là thật sao? Ngươi tận mắt nhìn thấy quận chúa dùng ngân châm kia đâm Thường Hoan?”
Chúc Đông Phong: “...”
Vấn đề này bảo hắn ta trả lời thế nào đây?
Kiểu gì cũng sẽ đắc tội với một người...
“Chúc ái khanh?”
Chúc Đông Phong cắn răng: “Phải.”
Hứa Kiêu Vi liếc nhìn hắn ta một cái, rất nhanh liền dời ánh mắt.
Hoàng đế lại hỏi nhân chứng là Sơ Tranh.
“Phụ hoàng, nàng chính là cố ý.” Công chúa Thường Hoan nghe xong, lập tức khóc lóc kể lể với Hoàng đế: “Nếu không phải bị người ta ngăn cản, thì con gái của ngài bây giờ đã bị bêu xấu rồi!”
Vật kia không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể khiến người ta ngứa ngáy vô cùng.
Hứa Kiêu Vi làm ra cho nàng một màn như thế, chắc chắn là muốn làm cho nàng xấu mặt.
Hứa Kiêu Vi vẫn luôn bất hòa với công chúa Thường Hoan.
Trước kia khi Hứa Kiêu Vi còn ở kinh đô, cũng ba ngày nháo một trò, năm ngày đánh một trận với vị này, hoàng đế cũng đã quen.
Ở trong mắt Hoàng đế, đại khái chính là hai đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh.
Đương nhiên làm một người cha tốt bảo vệ con gái, chỉ cần công chúa Thường Hoan bên này chiếm lý, lần nào Hoàng đế cũng sẽ phạt Hứa Kiêu Vi trước, chờ công chúa Thường Hoan nguôi giận, sau đó lại vụng trộm đền bù cho Hứa Kiêu Vi.
Dù sao đây cũng là con gái của hoàng đệ ông ta.
Cũng là người ông ta nhìn lớn lên, giống như Thường Hoan.
Nhưng trước kia cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không giống như bây giờ, náo ra chuyện ngân châm gì đó luôn.
Hứa Kiêu Vi một mực chắc chắn, ả chỉ muốn đùa với công chúa điện hạ một chút, không có tâm tư khác.
“Trò đùa? Ngươi cầm kim đâm ta mà là đùa, trò đùa này của ngươi thật lớn.” Công chúa Thường Hoan châm chọc một câu.
“...”
Hứa Kiêu Vi hận chết Sơ Tranh.
Nếu không phải cô thì sao ả lại bị phát hiện chứ.
Bây giờ còn không biết Thường Hoan trốn vào đâu mà khóc rồi, sao sẽ thành ra như bây giờ chứ.
Lúc này ả muốn giải thích cũng không có đường nào mà giải thích...
Sơ Tranh bình chân như vại đứng ở bên cạnh, giống như chỉ tới dự thính, chuyện phát sinh bây giờ, không hề có một chút quan hệ nào với cô.
Có lẽ Hoàng đế cố kỵ Tấn An Vương, trong lúc nhất thời không làm ra quyết sách gì được.
Mắt thấy hai người sắp choảng nhau, ngoài điện có người tiến vào.
Ân Thận mặc cung trang đặc chế cho hoạn quan trong cung, sợi tổng hợp tinh mỹ, hình thêu hoa lệ, nếu như không phải đại tổng quản chế tạo trong cung, thì ai có thể nhìn ra đây là y phục thái giám mặc?
Ân Thận đi đến chính giữa, khom người hành lễ.
“Bệ hạ, xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế trông thấy Ân Thận, cũng không có loại nghiến răng nghiến lợi như trông thấy đại gian tặc, mà ngược lại, Hoàng đế rất vui mừng vẫy tay, bảo Ân Thận đi qua.
Ân Thận đi lên theo bậc thang, đứng ở bên người Hoàng đế.
Hoàng đế nói nhỏ với Ân Thận hai câu, vứt vấn đề sang cho hắn: “Ân tổng quản, ngươi cảm thấy việc này nên xử lý thế nào?”
Ân Thận nói: “Bệ hạ, công chúa chính là thân thể ngàn vàng, mặc kệ là quận chúa vô tình hay cố ý, đều suýt làm công chúa bị thương, chuyện này nên xử lý theo quy củ.”
Hoàng đế cau mày không lên tiếng.
“Phụ hoàng, người nhất định phải nghiêm trị Hứa Kiêu Vi, bằng không thì không chừng nàng sẽ còn làm ra chuyện gì nữa!” Công chúa Thường Hoan vừa khóc, lúc này con mắt đỏ rừng rực, trừng Hứa Kiêu Vi.
Hứa Kiêu Vi bị bắt tại trận, bây giờ ả giảo biện cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Cho nên Hứa Kiêu Vi lúc này hoặc là không nói lời nào, hoặc là xin lỗi xin bỏ qua, xin lỗi xin bỏ qua là không có khả năng, cho nên ả thông minh giữ yên lặng.
“Công chúa nói rất có lý.” Ân Thận hát đệm: “Lần này chỉ là dược vật làm người khác ngứa, vậy lần sau lỡ như là độc dược trí mạng thì sao?”
Công chúa Thường Hoan tặng cho Ân Thận một ánh mắt “xem như ngươi thức thời“.
Ân Thận mặt không đổi sắc nói tiếp: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bệ hạ, chuyện này cứ xử lý theo quy củ đi.”
Lời này của Ân Thận căn bản không giống như đang hỏi thăm ý kiến của Hoàng đế, mà càng giống như đã thay ông ta đưa ra quyết định kỹ càng hơn.
Hoàng đế trầm ngâm một lát: “Vậy thì xử lý theo quy củ đi.”
Trên gương mặt xinh xắn của Hứa Kiêu Vi tràn ngập kinh ngạc.
Kết quả này không nằm trong dự liệu của ả.
Tình huống xấu nhất ả nghĩ đến, cũng chỉ là mình xin lỗi công chúa Thường Hoan, hoặc là gọi Tấn An Vương tới.
Tóm lại sẽ không náo đến mức xử lý theo quy củ...
Ân Thận này...
Ả từng nghe qua thanh danh của Ân Thận, nhưng đây là lần đầu tiên gặp.
Cảm giác đầu tiên của ả là người này thật đẹp, sau đó nghĩ đến hắn là tên thái giám, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, đáy lòng nhiều hơn mấy phần ghét bỏ.
Cho dù có túi da tốt, là một tên hoạn quan thì cũng không có gì mà mong đợi.
Tin đồn liên quan tới hắn bên ngoài rất nhiều, Hứa Kiêu Vi nghe qua không ít, đều không phải lời đồn tốt đẹp gì.
Tấn An Vương cũng nói với ả, bây giờ ở trong kinh đô, người không thể trêu chọc chính là vị Ân Thận được xưng là Thiên Tuế đại nhân này.
Hứa Kiêu Vi siết chặt nắm đấm, hôm nay ả ra ngoài nhất định là không xem hoàng lịch.
“Người đâu.” Ân Thận hướng ra bên ngoài kêu một tiếng.
Thị vệ chờ ở bên ngoài tiến vào, quỳ gối trên điện, chờ mệnh lệnh.
Ân Thận cất giọng nói: “Quận chúa lấy hạ phạm thượng...”
-
Hứa Kiêu Vi bị người mang ra ngoài, dựa theo quy củ đánh mười hèo, quay mặt vào tường hối lỗi một tháng.
Đổi thành người bên ngoài xuống tay với công chúa, cho dù là chưa thành công, thì cũng đã sớm bị chém đầu.
Hứa Kiêu Vi chỉ bị đánh, đã là rất nhẹ.
Công chúa Thường Hoan còn có chút tức không nhịn nổi, nhưng kết quả đã như thế, cơn tức này của nàng chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.
Hoàng đế hoàn toàn không quản sự, chuyện vừa xong đã trực tiếp mang người đi.
Công chúa Thường Hoan lau nước mắt, từ phía trên chạy như bay tới: “Tỷ tỷ, vừa rồi cảm ơn tỷ.”
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
“Nếu không có tỷ, thì cây ngân châm kia của ả đã đâm trúng ta rồi.” Công chúa Thường Hoan nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Trước kia nàng và Hứa Kiêu Vi nổi lên tranh chấp, cũng đều là trên mặt ngoài.
Không nghĩ tới thời gian mấy năm không gặp, Hứa Kiêu Vi cũng dám dùng loại thủ đoạn này.
Lần này Hứa Kiêu Vi không giảo biện, chẳng qua là bởi vì bị bắt tại trận.
“Sơ Tranh cô nương lại cứu công chúa?” Giọng nói của Ân Thận từ bên cạnh chen vào.
Công chúa Thường Hoan liếc hắn một cái: “Sao ngươi còn ở đây?” Phụ hoàng của nàng cũng đã đi rồi, thái giám chết bầm sao còn không đi!
“Sơ Tranh cô nương không nên ở lâu trong cung, ta tự mình đưa Sơ Tranh cô nương ra ngoài.” Lý do của Ân Thận rất hợp lý làm cho người ta không tìm ra sai sót gì.
Hắn là đại tổng quản trong cung, đưa một người không thuộc về cung đình như Sơ Tranh ra ngoài, cũng không có vấn đề gì.
Công chúa Thường Hoan bây giờ là thật lòng cảm ơn Sơ Tranh: “Ta có thể tự mình đưa.”
Ân Thận không mặn không nhạt nói: “Công chúa thân thể ngàn vàng, loại chuyện này không cần công chúa tự mình làm. Ngày hôm nay công chúa còn chưa học xong lễ nghi, lại vụng trộm xuất cung, việc này...”
Công chúa Thường Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Ân Thận, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Ân Thận hơi gật đầu: “Không dám, ngài là công chúa.”
Công chúa Thường Hoan: “...”
Nàng tính là công chúa gì chứ!
Vừa bị Hứa Kiêu Vi bắt nạt xong, bây giờ còn bị một tên thái giám chết bầm bắt nạt.
Hết lần này tới lần khác không biết phụ hoàng nàng bị tên thái giám chết bầm này rót cho thứ thuốc mê gì, mà chỉ tin tưởng lời hắn nói.
Trên khuôn mặt nhỏ căng cứng của công chúa Thường Hoan hiện lên một tia ủy khuất, lại nói cảm ơn với Sơ Tranh, nói lầu bầu thêm nửa ngày, lúc này mới mang người rời đi.
Trong điện rất nhanh chỉ còn lại có Sơ Tranh và Ân Thận.
“Sơ Tranh cô nương hôm nay sao lại trùng hợp như vậy, gặp phải việc này?”
“...” Ta theo dõi Chúc Đông Phong đó.
Đương nhiên lời này không thể nói ra.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói: “Trùng hợp.”
Ân Thận: “Sơ Tranh cô nương tin tưởng trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao?”