Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gian phòng của Ân Thận không có bao nhiêu thứ, bài trí đơn giản, màu sắc cũng cực kỳ đơn điệu kiềm chế.
Ân Thận gỡ áo choàng xuống, tiện tay để ở một bên, đi đến cái bàn bên kia, rót cho Sơ Tranh một chén nước.
Sơ Tranh quan sát gian phòng xong, nhận lấy chén nước trong tay Ân Thận: “Ngươi đưa ta đến nơi này, không có phiền phức gì chứ?”
Ân Thận: “Không có.”
Sơ Tranh ngước mắt: “Chắc chắn như vậy?” Thẻ người tốt hắc hóa chính là không giống nha, nói chuyện cũng hùng hồn như thế.
Ân Thận cười khẽ: “Trong cung đều là người của ta, ngươi ở đâu, ta quyết định.”
“Ồ.” Lời này hình như có chút là lạ.
Sơ Tranh cảnh giác nhìn hắn, trên mặt Ân Thận cũng không lộ ra dị thường gì.
Ân Thận trầm ngâm một chút: “Chuyện của Quý gia ngươi có thể nói với ta một chút, có lẽ ta có thể giúp Quý gia lật lại bản án.”
Hắn đã điều tra chuyện năm đó, nhưng bởi vì đã trôi qua lâu như vậy, nên chứng cứ hữu hiệu kỳ thật không nhiều.
Sơ Tranh không hiểu thấu: “Tại sao phải giúp Quý gia lật lại bản án?”
Chuyện này cũng không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.
Ta không làm!
Đáy lòng Ân Thận hơi kinh ngạc: “Ngươi không muốn?”
Cô trở lại kinh đô, chẳng lẽ không phải vì Quý gia lật lại bản án sao?
Sơ Tranh hờ hững: “Không nghĩ tới.”
Không phải “không muốn”, mà là “không nghĩ tới”, từ đầu đến cuối cô không hề nghĩ tới chuyện lật lại bản án của Quý gia.
Sơ Tranh nhớ rõ nhiệm vụ của mình, không có mục nào là lật lại bản án cho Quý gia, nên tất nhiên cô cũng không muốn đi phí sức.
Sơ Tranh nói không muốn, Ân Thận cũng không hỏi lại.
Hắn giới thiệu đơn giản một chút tình huống ở trong cung cho Sơ Tranh, bao gồm chỗ hắn ở bây giờ, và một số cung điện bên cạnh.
Chờ căn phòng cách vách thu thập xong, Ân Thận dẫn cô tới.
Tuy nói là thư phòng, nhưng gian phòng cũng không nhỏ, lúc này giá sách đều bị dời đi, bố trí thành gian phòng bình thường.
“Có gì cần thì cứ nói với người phía dưới, bọn họ sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi.”
“Ừ.”
Ân Thận cho người mua thêm cho Sơ Tranh không ít thứ, gian phòng vốn đang rất trống trải, lập tức được bổ sung đến tràn đầy.
Ân Thận có việc rời đi, Sơ Tranh đi trong phòng một lát, sau đó mở cửa phòng ra ngoài.
Người bên ngoài thấy cô ra, nhún người hành lễ, bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống không dám nhìn thêm.
Sơ Tranh đi ra ngoài điện, vừa tới cửa liền bị người ngăn lại, thái độ cung kính nhắc nhở cô.
“Cô nương, xin ngài tạm thời không nên rời khỏi nơi này.”
Sơ Tranh: “...”
Trong cung không thể tùy tiện đi lại, Sơ Tranh tỏ vẻ đã hiểu.
Cô về đến phòng, cũng không làm gì cả, chỉ nằm.
Người bên ngoài quan sát một hồi, truyền tin tức đến chỗ Ân Thận bên kia.
Ân Thận tâm tình không tệ, giữa lông mày đều mang ấm áp.
Nhưng mà hắn càng như vậy, người bên cạnh càng run sợ trong lòng.
Thiên Tuế đại nhân càng ngày càng khó đoán...
-
Chạng vạng tối.
Ân Thận làm xong việc trở về, Sơ Tranh dời ghế ra, nằm dưới cây trong đình viện, ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, pha tạp trên người cô, cả người nhìn qua đều rất ấm áp.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, lại có cảm giác trên người cô kỳ thật có một tầng lãnh đạm xa cách, làm cho người ta không tự chủ được dừng lại, rời xa cô.
Ân Thận phất tay cho tất cả những người khác lui xuống.
Ân Thận thả nhẹ bước chân đi qua, lấy một chiếc lá cây trên bờ vai Sơ Tranh xuống.
Cô nương đang nhắm chặt hai mắt mở mắt ra, vắng ngắt quét hắn một chút, Ân Thận cười một tiếng: “Đánh thức ngươi rồi?”
“Ta không ngủ.” Nói xong Sơ Tranh lại nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay Ân Thận vân vê phiến lá cây kia, xoay đi xoay lại mấy lần: “Sơ Tranh cô nương, ở chỗ này có nhàm chán không?”
Sơ Tranh: “Cũng được.”
Không cần phá sản, rất sảng khoái.
Chỉ là...
Được rồi, tạm thời không tính toán với hắn.
Thẻ người tốt của mình mình sủng.
Con ngươi Ân Thận khẽ híp một cái, trong mắt chiếu đến cô nương tinh xảo tú mỹ.
Lúc này cô an tĩnh nằm dưới tàng cây, dưới bóng sáng vờn quanh, giống như tinh linh trong cây, cao quý ưu nhã.
Ngón tay Ân Thận chuyển đến cạnh sườn mặt Sơ Tranh.
Một giây sau hắn thu tay lại, nhẹ giọng hỏi: “Sơ Tranh cô nương có đói bụng không?”
Sơ Tranh không phải rất đói, nhưng cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Ân Thận dẫn Sơ Tranh đi ăn cơm, một bữa cơm dọn lên, người không biết còn tưởng rằng Hoàng đế ăn.
Hai người cũng không trò chuyện gì nhiều, cơm nước xong xuôi, Ân Thận đưa Sơ Tranh đến gian phòng, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác tạm thời không cần lo lắng.
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của @Halantamnhien, đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor!
Lâu rồi không chèn, lại có lắm người quên mất, 2020 rồi, ngưng tiếp tay cho lũ ăn cắp đi!:)]
-
Đêm đầu tiên Sơ Tranh ở trong cung ngủ không an ổn lắm, bởi vì bên ngoài có âm thanh, rất ồn ào.
Cô trùm chăn vất vả lắm mới thôi miên mình qua được.
Ngày hôm sau ngủ dậy, vừa ra khỏi cửa đã thấy tất cả cung nữ thái giám đều rụt đầu lại, bộ dáng sợ hãi.
Rất nhanh Sơ Tranh liền biết được những người này đang sợ cái gì, Ân Thận nổi giận.
Đêm qua không biết có thích khách từ đâu chạy tới, mặc dù người không bị thương, nhưng náo ra động tĩnh không nhỏ.
Choang ——
Sơ Tranh đi tới cửa, bên chân liền có một cái ly sứ vỡ toang.
Mảnh sứ vỡ vụn, sát qua váy Sơ Tranh, rơi trên mặt đất, vỡ nát.
“Nuôi các ngươi làm gì? Người đã chạy đến trước mặt mà các ngươi cũng không phát hiện ra!”
Giọng nói âm trầm của Ân Thận từ bên trong truyền tới.
Bên trong cũng không có người trả lời.
“Trong hôm nay, nhất định phải bắt được người, nếu không tự đi lĩnh phạt! Còn quỳ làm gì? Chờ ta đi bắt à?”
“...”
Trong phòng cuối cùng cũng có âm thanh, một đám người phần phật tiến ra.
Gặp phải Sơ Tranh, hơi sững sờ, sau đó lại cúi đầu xuống nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh thăm dò nhìn vào bên trong, trên mặt đất có không ít mảnh sứ vỡ vụn, một mảnh hỗn độn.
Ân Thận ngồi ở chủ vị, mặt mày buông thõng, cánh tay khoác trên lan can, đầu ngón tay hướng xuống dưới, máu đỏ thắm đang nhỏ giọt theo đầu ngón tay xuống.
Giọt máu rơi trên đồ sứ trắng như tuyết, tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, diễm lệ chói mắt.
Ân Thận phát giác được bên ngoài có người, lần theo ánh sáng nhìn ra, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm âm trầm giống như bị mây đen che kín, trong mắt hình như có sóng ngầm mãnh liệt.
Ánh mắt kia nhìn qua làm người ta tê cả da đầu.
Một giây sau, Ân Thận rút tay vào trong tay áo, âm trầm trên mặt cũng rút đi toàn bộ, giọng nói trong trẻo: “Sơ Tranh cô nương dậy rồi?”
Tốc độ trở mặt này, Sơ Tranh cũng không thể không bội phục.
Lợi hại nha thẻ của ta.
Sơ Tranh đi vào bên trong: “Tay ngươi bị thương rồi?”
“Không sao.” Ân Thận đứng dậy, chắp tay sau lưng: “Ta cùng cô nương dùng đồ ăn sáng nhé?”
Sơ Tranh: “Ta xem một chút.”
Ân Thận: “?”
Sơ Tranh vươn tay: “Tay, cho ta xem một chút.”
Ân Thận: “...”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Thật lâu sau, tiếng y phục ma sát nhẹ vang lên, Ân Thận lấy cánh tay đặt phía sau ra, đưa về phía Sơ Tranh, đầu ngón tay đụng vào trong lòng bàn tay Sơ Tranh.
Đầu ngón tay dính máu, trong nháy mắt làm lòng bàn tay Sơ Tranh nhiễm lên vết máu.
Lòng bàn tay Ân Thận cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay Sơ Tranh, từ lòng bàn tay, từ từ truyền tới tay, lại chậm chạp lan tràn đến toàn thân.
Đáy lòng có một âm thanh đang reo hò.
Có được nàng...
Nàng là của ngươi...
Ân Thận đột nhiên rủ lông mi xuống, lông mi ngăn trở ánh sáng trong đáy mắt.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nắm lấy ngón tay hắn, đẩy ống tay áo tới trên cổ tay.
Tay của nam nhân khớp xương rõ ràng, xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Cho dù lúc này dính máu, cũng là một loại xinh đẹp khác, khiến cho người ta không thể dời mắt.