Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh có thể không tức giận sao?
Cô cho rằng thẻ người tốt là tên thái giám, kết quả thì sao?
Lừa gạt tình cảm của cô!
Quá đáng!
Sơ Tranh tức đến mức đi dạo ở bên ngoài một hồi lâu, bây giờ cô về sợ sẽ đánh chết thẻ người tốt mất, cho nên vẫn đừng về thì tốt hơn.
Chờ Sơ Tranh ngăn chặn táo bạo dưới đáy lòng, lấy tốc độ như rùa trở lại trong phủ.
Cẩm Chi ngồi ở trên bậc thang “ngắm trăng”, thấy cô trở về, vội vàng chạy tới: “Tiểu thư, ngài về rồi.”
“Có việc?”
“Vừa rồi vị kia tìm ngài.”
“Làm gì?”
Cẩm Chi nhún nhún vai, nàng làm sao biết.
Sơ Tranh quyết định bơ thẻ người tốt, cho nên không qua, trực tiếp về phòng ngủ.
Kết quả chính là ngày thứ hai thẻ người tốt ngã bệnh...
Sơ Tranh: “...”
Trong gian phòng như thế, thẻ người tốt còn có thể làm mình sinh bệnh, hắn làm thế nào vậy?
Sơ Tranh đi qua nhìn hắn, nam nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nhìn qua hết sức yếu ớt.
Sơ Tranh giơ tay sờ trán hắn, rất nóng.
Sơ Tranh vừa muốn thu tay lại, thì chợt bị bàn tay nóng hổi kéo lại. Nam nhân mang theo giọng mũi truyền đến: “Tiểu Sơ... Khó chịu.”
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, bàn tay nóng hổi dán vào mu bàn tay Sơ Tranh, nhiệt độ kia giống như có thể đốt người.
“Ai bảo chàng sinh bệnh.”
Sơ Tranh không vui.
Không biết là Ân Thận không nghe thấy, hay là trực tiếp bỏ qua, hắn chăm chú kéo tay Sơ Tranh, nhỏ giọng thì thầm khó chịu.
Sơ Tranh trầm mặc, phân phó Cẩm Chi: “Đi mời đại phu.”
“Tiểu thư, cái này... Không tốt lắm đâu?” Cẩm Chi chần chờ.
Đại phu vừa đến, không phải sẽ nhìn thấy vị này ở chỗ này sao?
“Ngươi tìm người mù lòa đi.” Sơ Tranh nói: “Chẳng phải là không nhìn thấy rồi sao?”
Cẩm Chi: “...”
Ngài tới ngài tới đi.
-
Cẩm Chi dùng hành động chứng minh giá trị của nàng, thật đúng là tìm tới cho cô một đại phu mắt không tốt lắm... Cũng không biết có phải y thuật cũng mù không.
Đại phu tới bắt mạch, cuối cùng chỉ cho ra một kết luận là bị cảm lạnh, nói là bốc chút thuốc uống là được rồi.
Đại phu giao phương thuốc cho Cẩm Chi, thu dọn đồ đạc rời đi.
Cẩm Chi chậm một bước, đại phu đụng đầu vào trên sắt băng lãnh, đại phu giơ tay đi sờ, Cẩm Chi giật mình, nhanh chóng tới trước, đỡ lấy đại phu.
“Đại phu mời tới bên này...”
“Vừa rồi...”
“Vật trang trí.” Cẩm Chi mặt không đổi sắc nói dối, dẫn đại phu rời đi, trước khi đi còn rất tri kỷ đóng cửa lại.
Ân Thận nằm ở trên giường nóng đến mơ mơ màng màng, nhưng tay nắm lấy tay Sơ Tranh, ngược lại không hề lỏng.
Sơ Tranh rút tay ra không được, bị ép ngồi ở đây cùng hắn.
Cẩm Chi tiễn đại phu xong, bốc thuốc trở về, nấu xong đưa tới.
“Tiểu thư, thuốc nấu xong rồi.”
Sơ Tranh thử nhiệt độ, Cẩm Chi đã để nguội mới đưa tới, nhiệt độ vừa vặn.
Cô đỡ Ân Thận ngồi dậy, thân thể Ân Thận nóng hổi, trên mặt đều nhiểm lên màu đỏ ửng không bình thường.
Hắn cọ cọ trên người Sơ Tranh, mặt trực tiếp chôn ở cần cổ và trong tóc cô.
“Ân Thận?”
“Ưm...”
Ân Thận nhỏ giọng hừ hừ, âm thanh kia giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng cào vào lòng người, làm cho đáy lòng người ta run rẩy.
“Uống thuốc.” Sơ Tranh tách Ân Thận ra.
Ân Thận ngửi được mùi thuốc, mày nhíu lại giống như gặp phải thứ gì khó chịu: “Không uống.”
“Không uống sao mà khỏi bệnh được?”
“Không uống.”
Ân Thận nóng đến mơ mơ màng màng, chỉ nói hai chữ -- không uống.
Sơ Tranh “tốt tính” dỗ một lúc, cuối cùng vẫn bị quăng cho hai chữ như thế.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh cố định tay Ân Thận lại, trực tiếp đè hắn lại, phân phó Cẩm Chi: “Rót.”
Cẩm Chi: “Hả?”
Tiểu thư ngài thật lòng sao?
Đây là bệnh nhân đó.
Có ai chăm sóc bệnh nhân như cô không?
“Nhanh lên.”
“...”
Cẩm Chi bưng thuốc qua, dưới sự phụ trợ của Sơ Tranh, rất nhanh rót xong một bát thuốc.
Trước khi Ân Thận phát tác, Sơ Tranh nhanh chóng nhét hai viên mứt hoa quả vào trong miệng hắn.
Vị ngọt của mứt hoa quả hòa tan vị đắng kia, biểu cảm của Ân Thận cũng từ từ thả lỏng ra, hai tay chủ động ôm lấy Sơ Tranh, cả người đều dựa trên người cô.
“Ngươi đi xuống trước đi.”
Cẩm Chi còn ước gì, bưng bát liền chạy.
Sơ Tranh buông Ân Thận xuống, Ân Thận ôm lấy cổ cô không thả.
Sơ Tranh khom người, rất là khó chịu.
“Ân Thận, buông ra.”
Ân Thận không đáp lại cô, nhưng dùng hành động nói cho cho cô biết, buông ra là không thể nào buông ra.
Sơ Tranh cảm giác như cổ sắp gãy mất, cô đành phải nằm xuống theo, vớt người vào trong ngực ôm.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực đã làm sai điều gì, mà phải làm khó ta như thế.
Sao ta lại khó vậy chứ.
-
Ân Thận uống thuốc, người đã ra mồ hôi, bớt sốt hơn rồi.
Hắn ngủ vừa dậy, cảm giác trong phòng một vùng tăm tối.
Ân Thận động một cái, phát hiện bên cạnh mình có người, con mắt thích ứng với bóng tối, mượn ánh sáng nhạt nhìn người bên cạnh.
Không phải lần đầu tiên Ân Thận trông thấy dáng vẻ khi ngủ của Sơ Tranh, không có lạnh lẽo hờ hững như khi tỉnh dậy, mà giống như một khối bạch ngọc yên lặng dưới hàn băng.
Ân Thận vươn tay, đầu ngón tay rơi trên chóp mũi thiếu nữ, nhẹ nhàng cọ xát.
Đầu ngón tay vừa tiến đến trên cánh môi thiếu nữ, người nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt không thấy chút buồn ngủ nào.
Ân Thận không chút phòng bị xông vào trong mắt cô, hắn theo bản năng khẩn trương, muốn thu tay lại.
Sơ Tranh cầm cổ tay hắn, sau đó nắm lấy ngón tay hắn, đặt bên môi hôn một cái: “Tỉnh rồi?”
Ân Thận: “Ừm...”
Ân Thận mập mờ đáp một tiếng.
Sơ Tranh dùng một tay khác sờ trán hắn, còn hơi nóng, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Ân Thận cứng đờ cả người không nhúc nhích, chờ tay Sơ Tranh dịch chuyển khỏi trán hắn, Ân Thận mới hỏi: “Có phải nàng còn tức giận không?”
“Ta không tức giận.” Tức cái gì, ta không tức, chàng là thẻ người tốt cơ mà.
Rõ ràng có mà.
“Ta không định lừa nàng.” Ân Thận cố gắng biện giải cho mình: “Lúc ấy ta chưa hề nói ta là, nhưng cũng không nói ta không phải.”
“...”
Lúc ấy thái độ chàng như thế, chẳng lẽ không phải ngầm thừa nhận sao?
Siêu tức giận. jpg
Cô đã dự định về sau không làm gì với hắn, kết quả hắn đột nhiên lộ ra hung khí.
A!
Có thể chịu được sao?!
Tiểu lừa đảo quả nhiên không đổi được bản tính!
Sơ Tranh vén chăn lên định xuống dưới, Ân Thận ôm lấy cô, suy yếu hô: “Tiểu Sơ, đầu ta đau.”
“Chịu đựng.”
“Chịu không được, đau quá.” Ân Thận ôm đến sít sao, kéo người trở về: “Tiểu Sơ ở cạnh mới không đau nữa.”
Sơ Tranh: “...”
Ta còn có thể chữa bệnh cơ à?
Sao ta không biết mình có công năng lợi hại như vậy chứ!
“Vì sao lại lừa ta?”
“Ta không lừa nàng.” Ân Thận nói: “Sau đó nàng cũng không truy vấn, Tiểu Sơ, ta đây không tính là lừa nàng mà?”
Sơ Tranh: “...”
Không phải ta cố kỵ lòng tự trọng của chàng sao?
Còn là lỗi của ta rồi?
Tiểu nhân trong nội tâm Sơ Tranh đã tức đến sắp nổ tung, thẻ người tốt mà còn nói thêm gì nữa, có lẽ cô sẽ bóp chết người ở ngay chỗ này rồi kéo ngược lại.
“Ta sai rồi.” Ân Thận giống như cảm nhận được cái gì đó, khát vọng sống cực mạnh, thanh âm mềm xuống: “Ta không nên lừa nàng, Tiểu Sơ, nàng đừng giận.”
Sơ Tranh: “...”
Không phải, sao chàng lại nhận sai rồi?
Chàng như vậy phía sau ta làm sao phát huy chứ!
Ân Thận giống như chó con cọ cọ cổ cô: “Đừng tức giận.”
Sơ Tranh mặt lạnh, ngữ điệu băng lãnh: “Ta không tức giận.”