Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Công chúa Thường Hoan bảo phụ nhân kia ôm con qua, phụ nhân bị dọa cho phát sợ, thấy bên cạnh công chúa Thường Hoan có nhiều người hầu hạ như vậy, có lẽ cũng có thể suy đoán được đây không phải là người nàng ta có thể trêu vào được.
“Cô nương, chúng ta lập tức đi ngay...”
Phụ nhân chỉ thiếu bịt miệng đứa bé kia, không cho nó lên tiếng nữa thôi.
Sắc mặt công chúa Thường Hoan đã sắp đen thành đáy nồi rồi, thấp giọng quát: “Bảo ngươi qua thì qua đi, lắm lời vô nghĩa như thế làm gì!”
Phụ nhân: “...”
-
Ước chừng năm phút sau.
Mọi người bị tình huống trước mặt làm kinh hãi.
Tất cả mọi người cho là công chúa Thường Hoan muốn bắt lỗi, ai biết nàng kêu đứa trẻ lại, rồi cho người gọi ngự y đi theo đến, để ngự y kiểm tra cho đứa trẻ.
“Không có gì đáng, chỉ là bị lạnh.” Ngự y nói: “Uống chút thuốc là tốt rồi.”
Công chúa Thường Hoan ngồi ở bên kia, hừ lạnh một tiếng: “Khóc lóc phiền muốn chết, mau cho nó uống thuốc đi.”
Ngự y: “...”
Phụ nhân kia đại khái vẫn chưa trở lại bình thường, tận đến khi ngự y dẫn nàng ta đi lấy thuốc, mới hồi phục tinh thần lại.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía công chúa Thường Hoan bên kia một chút, người sau vẫn tâm tình không tốt dùng đũa đâm rau xanh trong chén.
“Công chúa Thường Hoan này khá thú vị.” Cẩm Chi nhỏ giọng nói.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, ăn xong cơm liền trở về.
Viện bên cạnh là nơi nam tử dùng bữa, Sơ Tranh ra ngoài, ở trên hành lang vừa lúc đụng vào Chúc Đông Phong đi về phía bên này.
Chúc Đông Phong nhìn thấy Sơ Tranh, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Không nghĩ tới bọn họ lại gặp mặt nhanh như vậy.
Đôi mắt lãnh đạm của Sơ Tranh hơi nheo lại, đáy lòng suy nghĩ khả năng ở đây làm... rơi vị Chúc đại nhân này.
Cuối cùng ngẫm lại chốn nhà phật thanh tịnh, vẫn nên quên đi.
Ngày hôm nay cũng phải cố gắng làm người tốt đó!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi qua, ánh mắt Chúc Đông Phong đuổi theo cô, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi lại.
Chúc Đông Phong thấp giọng phân phó: “Đi nghe ngóng xem, nữ tử vừa rồi là ai.”
Hắn ta luôn cảm thấy nàng khá quen...
-
Sơ Tranh cũng không rời đi, mà là sau khi Chúc Đông Phong không nhìn thấy nữa thì cô dừng lại, cô nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, lập tức quay đầu, theo đuôi Chúc Đông Phong.
Cẩm Chi: “...”
Tại sao bọn họ phải làm loại chuyện này?
“Tiểu thư, chúng ta đang làm gì thế?” Cẩm Chi không hiểu liền hỏi.
“Không làm gì.” Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh rất nghiêm túc.
“Không làm gì, vậy tại sao chúng ta lại trốn ở chỗ này?” Cẩm Chi nhìn bụi cây rậm rạp xung quanh một chút, thế này mà giống như không làm gì sao?
Sơ Tranh yên tĩnh vài giây, tức giận: “Ngươi có thể yên tĩnh chút không?”
Ta dùng tiền thuê ngươi hỏi tới hỏi ta mười vạn câu hỏi vì sao sao?
Cẩm Chi rất thức thời ngậm miệng, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài.
Bên kia công chúa Thường Hoan mang người ra, nhìn thấy Chúc Đông Phong, sắc mặt của công chúa Thường Hoan chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Hai người sóng vai đi trên hành lang, rất nhanh Chúc Đông Phong liền chọc cho công chúa Thường Hoan vui vẻ ra mặt.
Chúc Đông Phong có thể lấy công chúa Thường Hoan, hoàn toàn chính là dựa vào cái miệng biết dỗ ngon dỗ ngọt kia của hắn ta.
Chúc Đông Phong nói lúc trước gia thế của nguyên chủ tốt hơn hắn ta, cảm thấy kém một bậc, lòng tự trọng không chịu được.
Nhưng bây giờ thân phận của công chúa Thường Hoan không cao hơn hắn ta sao? Lòng tự trọng sao lại chịu được rồi?
Sơ Tranh cảm thấy chỉ có hai loại khả năng.
Không phải thật sự yêu thì chính là vì quyền lợi.
Sơ Tranh bên này phân tích xong, người bên kia ngừng lại, công chúa Thường Hoan chỉ vào hoa sen nở rộ trong hồ nước, dường như rất thích.
Muốn làm một “liếm cẩu” đủ tư cách, đương nhiên phải thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của người ta.
(*Liếm cẩu (舔狗) đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
Chúc Đông Phong chủ động đi giúp công chúa Thường Hoan hái hoa sen.
Hoa sen ở giữa hồ nước, Chúc Đông Phong trực tiếp giẫm lên hành lang nhảy ra, dùng khinh công trong truyền thuyết, giẫm lên lá sen, tư thế đẹp trai hái được đóa hoa sen lớn nhất.
Ngay khi Chúc Đông Phong dự định trở về, không biết bị làm sao, thân thể đột nhiên rơi xuống.
Ào ào ——
Tiếng nước ào ào bắn tung tóe.
Cả người Chúc Đông Phong ập xuống hồ nước, bao phủ trong hoa sen.
Trên bờ công chúa Thường Hoan bị kinh sợ, tròng mắt cũng quên cả chớp.
Mấy tiểu hòa thượng ở bên khác vội vã chạy tới, trước tiên vớt Chúc Đông Phong lên, nghe thấy hắn ta đi hái hoa sen, mấy tiểu hòa thượng lập tức đổi sắc mặc.
Những hoa sen này là trong chùa nuôi, theo như suy nghĩ của bọn họ thì đại khái cũng có sinh mệnh tồn tại.
Bây giờ Chúc Đông Phong đi hái hoa, thế này có khác gì cướp con trai nhà người ta đâu?
Tiểu hòa thượng đi mời có hòa thượng địa vị đến xử lý chuyện này.
Chúc Đông Phong làm sao có thể nghĩ đến, mình chỉ hái bông hoa lại đột nhiên rơi xuống nước, còn bị người ta xem như hái hoa tặc chứ!
Nghĩ đến mình xấu mặt như thế ngay trước mặt công chúa, trên mặt Chúc Đông Phong không hề có ánh sáng.
Vừa rồi sao hắn ta lại... Rơi xuống nước?
Lúc ấy Chúc Đông Phong cảm giác có thứ gì đó túm hắn ta xuống dưới, lực đạo kia tới rất đột ngột, hắn ta không có chút phòng bị nào, trực tiếp bị túm xuống.
Chúc Đông Phong đột nhiên cảm giác được từng trận âm phong.
Ở nơi như thế này sẽ không có quỷ phá chứ?
Dù sao Chúc Đông Phong cũng là đại thần trong triều đình, chuyện này cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, sau khi đại sư đến, cũng chỉ nói với Chúc Đông Phong hai câu.
Công chúa đại khái là cảm thấy mất mặt, nên đã đi từ sớm.
Chúc Đông Phong cáo biệt đại sư, chật vật rời đi.
Sơ Tranh đứng ở một nơi bí mật gần đó, chờ đám người tản ra mới chậm rãi đi ra ngoài.
Cẩm Chi kỳ quái nhìn vào trong hồ nước: “Trong hồ nước này có quỷ sao? Vừa rồi sao người kia lại đột nhiên rơi xuống nước nhỉ?”
Sơ Tranh: “...”
Khăn quàng đỏ trước ngực lại tươi đẹp hơn nữa rồi.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!
Ta có thể!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô thấy thú vị lắm sao? 】 Vương Giả cạn lời, 【 Chúng ta chỉ cần nghiêm túc phá sản không được sao? Cô cứ nhất định phải âm thầm kiếm chuyện, cô có thấy mất giá không cơ chứ? Xứng đáng với thân phận đại lão của cô sao? 】
Cho nên không thể để người ta biết đó.
【...】 Ta thế mà lại không phản bác được.
-
Chúc Đông Phong ở đây, Sơ Tranh cũng không vội vã rời đi.
Cô có lý do quang minh chính đại ở lại nơi này, Phương Trượng cũng không tiện đuổi cô.
Cho nên sau đó...
Cơ hồ mỗi ngày Chúc Đông Phong đều có thể gặp được một chút sự kiện linh dị.
Lúc đầu Chúc Đông Phong còn rất bình tĩnh, nhưng sau đó gặp quá nhiều, nên đã sắp có chút tố chất thần kinh, tới tìm Phương Trượng hỏi, có phải nơi này có thứ gì đó không sạch sẽ không.
Loại nơi như thế này, Chúc Đông Phong lại nói ra lời như thế, không cần nghĩ cũng biết sắc mặt Phương Trượng khó coi bao nhiêu.
Lúc chạng vạng tối.
Công chúa Thường Hoan cầu phúc ra, xoa cánh tay và chân, khuôn mặt nhỏ đều ngập tràn phiền muộn.
“Còn mấy ngày nữa?” Công chúa Thường Hoan hỏi người hầu hạ bên cạnh.
“Công chúa, còn mười ngày nữa.”
“...”
Công chúa Thường Hoan đại khái là bị thời gian này làm kinh sợ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi há ra, nửa ngày sau cũng không phun ra lấy một chữ.
Công chúa chưa xuất giá cầu phúc, là tập tục của Hạ triều, cho dù nàng không thích thì cũng phải ở đây cho đủ ngày.
Công chúa Thường Hoan đi trở về, chỗ ở của nàng cách nơi cầu phúc mỗi ngày khá xa.
Từ rất xa trông thấy có người đang khuân đồ, người người lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Công chúa Thường Hoan dừng lại: “Bên kia đang làm gì thế?”
“Bẩm công chúa, hình như là có người muốn xây kim thân cho tượng phật trong chùa.”
Công chúa Thường Hoan thổi ra một hơi, đột nhiên nói: “Chúng ta không thể cũng xây kim thân để thay thế sao?”
“Ách...”
Điểm tri thức này chưa được học qua, người bên cạnh không biết nên trả lời thế nào.