Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tịch Kính mua đồ xong trở về, Bành Văn Siêu vẫn còn đứng ở bên ngoài, lúc này trên hành lang có không ít hộ gia đình đang ngó nghiêng quan sát.
Lần trước là loại phụ nữ ăn mặc tinh xảo giống như Phàn Lam, bây giờ lại là loại nhân sĩ thành công mặc Âu phục giày da như Bành Văn Siêu, bọn họ đều tò mò xem chuyện gì xảy ra.
Còn có cô gái ở trong nhà Tịch Kính có lai lịch gì.
Khoảng thời gian gần đây, đã đổi hết toàn bộ đồ trong nhà Tịch Kính, trước kia Tịch Kính là thảm nhất, bây giờ...
Ai mà không hâm mộ?
Tịch Kính cúi đầu chạy tới, cấp tốc đẩy cửa ra đi vào.
“Phù...”
Sơ Tranh ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Đằng sau có người đuổi theo cậu?”
“Không có...”
Chỉ là ánh mắt của những người kia làm cho hắn không thoải mái, hắn cũng sợ có người kéo hắn hỏi lung tung này kia.
“Không có thì cậu chạy cái gì?”
Tịch Kính ngoan ngoãn nói: “Ừm, lần sau tôi sẽ không vậy nữa. Tôi, tôi đi nấu bữa sáng trước, cô chờ một chút nha.”
Sơ Tranh đi tới bên cạnh cửa nhìn một chút, Bành Văn Siêu vẫn còn đứng ở bên ngoài, lúc này đang tiếp nhận hàng xóm xung quanh vây xem.
Sơ Tranh xoay người lại, đứng ở bên cạnh nhìn Tịch Kính nấu bữa sáng.
Có lẽ là bị Sơ Tranh nhìn, Tịch Kính hơi luống cuống tay chân, vất vả lắm mới làm xong bữa sáng, thành quả còn khá thất bại.
“Nếu không... Tôi đi mua nhé?” Tịch Kính nhỏ giọng nói.
“Đã nấu xong rồi, còn phải phiền phức như vậy làm gì.”
Tịch Kính xoắn ngón tay: “Nhưng tôi cảm thấy không thể ăn.”
Sơ Tranh nếm thử một miếng: “Tạm được.”
Đôi mắt Tịch Kính tỏa sáng: “Có thật không?”
“Ừ.”
Tịch Kính nói xong liền muốn giơ đũa, Sơ Tranh dùng đũa đánh một cái qua: “Làm gì?”
“Tôi... Tôi không thể ăn sao?” Tịch Kính tủi thân rút tay về.
“Không phải cậu nấu cho tôi sao?”
“Đúng... Đúng vậy.”
“Vậy cậu ăn cái gì?”
“...” Mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không cách nào phản bác được.
Sơ Tranh đưa cho hắn một bát cháo: “Ăn cái này.”
“Ồ.”
Thiếu niên bưng cháo, chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn Sơ Tranh.
“Nghiêm túc ăn cơm, nhìn cái gì.”
Thiếu niên lập tức cúi đầu xuống, thật lòng húp cháo.
Cơm nước xong xuôi, Tịch Kính thu dọn đồ vào, Sơ Tranh mở cửa đi ra ngoài, lúc này hắn mới mở nắp nồi ra, gắp thức ăn còn chưa ăn hết trong nồi ra nếm thử một miếng.
Phi phi phi...
Tịch Kính vội vàng nhổ ra, gian nan nuốt nước bọt.
Hắn quay đầu nhìn về phía cổng, cô gái đứng ở cửa ra vào, ánh nắng ban mai bao phủ trên người cô, giống như dát lên cho cô một lớp viền vàng.
Ngực Tịch Kính có chút ê ẩm, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên.
Tịch Kính bỗng nhiên ngẩng đầu, ép độ nóng này về, hít sâu một hơi, thu dọn xong đồ đạc.
-
Sơ Tranh nói với Bành Văn Siêu xong, quay người vào cửa, liền bị người nhào lòng.
Sơ Tranh vội đóng cửa lại, ngăn trở ánh mắt Bành Văn Siêu, một tay ôm lấy vòng eo thiếu niên: “Sao thế?”
Thiếu niên ôm cô thật chặt: “Cô thật tốt.”
“Hả?”
Tên lừa đảo nhà mi cũng không thấy thật sự cảm thấy ta tốt.
Tịch Kính cũng không nói chuyện, chỉ ôm cô không buông tay.
Sơ Tranh sờ đầu hắn, thoải mái sờ tóc, một lát sau, cô nói: “Hôm nay cậu muốn đi đâu chơi, tôi dẫn cậu đi.”
Thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, lộ ra non nửa gương mặt tinh xảo xinh đẹp, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ nào cũng được sao?”
“Chỗ nào cũng được.”
Lông mi dài của thiếu niên run rẩy, trong mắt phun lên ánh sáng chờ mong: “Vậy tôi muốn đến sân chơi.”
Sơ Tranh: “???”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn đến sân chơi.”
“Tôi... Tôi chưa từng đến đó bao giờ.” Thiếu niên có chút khẩn trương: “Nếu cô không muốn đi, vậy quên đi...”
Nói đến phần sau rõ ràng thiếu niên rất mất mát.
“Đi.” Thẻ người tốt muốn đi cô có thể làm sao được! Còn không phải chỉ có thể đi cùng sao!
-
Sơ Tranh và Tịch Kính muốn đến sân chơi, Bành Văn Siêu vì suy nghĩ cho an toàn của mình, rất quả quyết đi theo, ngay cả công ty cũng không đi.
Tịch Kính thay một bộ quần áo ra, rất phù hợp với hình tượng thiếu niên tỏa nắng tinh thần phấn chấn, quả thực tựa như người mẫu đi dưới ánh đèn, đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt.
Người ở đây nhìn không ra trên người Tịch Kính mặc cái gì, chỉ cảm thấy rất đẹp, nhưng Bành Văn Siêu sao có thể không biết.
Những thứ thiếu niên này mặc không có một món nào rẻ cả.
Sơ Tranh đeo một cái kính râm lớn đi từ bên trong ra, kéo tay thiếu niên, đẩy ống tay áo của hắn lên, lấy một chiếc đồng hồ ra đeo lên cổ tay thiếu niên.
“Tôi không thích...”
“Trở về có thể tháo xuống, ra ngoài nhất định phải đeo lên.”
“Ồ.” Tịch Kính quan sát đồng hồ trên cổ tay, hắn không biết, chỉ cảm thấy rất đẹp: “Có phải rất đắt không?”
Sơ Tranh buông ống tay áo của hắn xuống, đồng hồ như ẩn như hiện ở cửa tay, tôn lên thiếu niên càng thêm ngạo mạn quý khí.
Cô lơ đãng nói: “Không đắt, mua đồ được tặng.”
“Ồ.”
Tịch Kính rất tự nhiên tin.
Bành Văn Siêu: “...” Hắn thế mà lại tin!!
Mua thứ gì mà người ta có thể tặng kèm đồng hồ tiền triệu chứ?
Thiếu niên này cũng dễ lừa quá đi thôi?!
Không phải là cô lừa gạt từ đâu đến chứ...
Bành Văn Siêu rất hoài nghi, Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ông ta, bây giờ bảo mệnh quan trọng hơn, cho nên trên đường đi phi thường chân chó.
Mua vé mua đồ uống hết thảy đều bao hết.
Nhưng Bành Văn Siêu cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh nhìn mình càng ngày càng không thích hợp... Ông ta làm còn chưa đủ tốt sao?
Nhất định là thế!
Thế là Bành Văn Siêu càng thêm nhiệt tình hơn.
Ngày hôm nay không phải cuối tuần, người ở sân chơi không tính là nhiều, chơi trò chơi cũng không cần xếp hàng.
Từ nhỏ đến lớn Tịch Kính chưa từng đến nơi này bao giờ, cái gì cũng muốn thử xem.
“Tôi muốn ngồi cái kia.” Tịch Kính kéo tay Sơ Tranh, chỉ vào tàu lượn siêu tốc, Trên gương mặt đỏ ửng mang theo vẻ hưng phấn: “Cô đi cùng tôi được không?”
Sơ Tranh: “...”
Không!
Ta không muốn!
Ngồi thứ đồ chơi kia ta không cần hình tượng nữa à?!
“Cậu tự đi đi.” Sơ Tranh nói: “Tôi ở phía dưới chờ cậu.”
Tịch Kính hơi phồng má lên: “Cô không thích sao?”
“Ừ.”
Tịch Kính thất vọng nói một tiếng: “Tôi đi một mình thì không có ý nghĩa.”
Sơ Tranh bắt Bành Văn Siêu ra trận: “Để Bành tổng đi cùng cậu.”
Bành Văn Siêu: “...” Không không không, ông ta sợ độ cao.
Bành Văn Siêu không muốn đi cũng phải đi, dù sao bây giờ mình phải dựa vào cô để bảo vệ mạng sống.
So với mạng mà nói, sợ độ cao gì đó cũng đều có thể vượt qua được!
Bành Văn Siêu tuổi đã cao, còn phải chơi tàu lượn siêu tốc, toàn bộ hành trình ông ta đều run rẩy, trái lại Tịch Kính rất hưng phấn, ngồi xong xuống, chạy thẳng đến chỗ Sơ Tranh: “Rất thú vị, tôi còn muốn chơi nữa.”
Bành Văn Siêu nghe thấy lời này, xém chút co quắp trên mặt đất không dậy nổi.
Không, bây giờ ông ta cũng đang co quắp trên mặt đất không dậy nổi đây.
Quá mẹ nó kinh khủng!
Sơ Tranh sửa sang lại quần áo hơi loạn cho hắn, lại gẩy gẩy mấy sợi tóc trên trán hắn: “Còn rất nhiều thứ khác, chơi trò khác trước đi.”
Tịch Kính ngẫm lại ngồi tàu lượn siêu tốc không thể đi cùng Sơ Tranh, cũng không nháo muốn tiếp tục chơi.
Bành Văn Siêu nặng nề thở phào, được cứu rồi...
-
Chơi một buổi sáng, nghỉ ngơi giữa trận, Bành Văn Siêu mua đồ uống cho hai người.
Tịch Kính nhìn Sơ Tranh một chút, nhận được sự cho phép của Sơ Tranh, lúc này mới nhận lấy: “Cảm ơn ngài.”
“Không có gì không có gì...” Bành Văn Siêu vội vàng khoát tay: “Sơ Tranh tiểu thư, ngài...”
“Tôi không uống.” Trước công chúng mà uống thứ này, còn ra thể thống gì nữa chứ!
Bành Văn Siêu cũng không dám khuyên, yên lặng rút tay về.
Tịch Kính uống hai ngụm, cẩn thận tiến đến bên cạnh Sơ Tranh, đưa ống hút tới: “Cô uống một ngụm đi, rất ngon.”
Sơ Tranh liếc hắn một cái, thiếu niên chờ mong nhìn cô.