Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1727: Chương 1727: Thương nhân thời không (6)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Ăn nhiều thức ăn một chút.” Sơ Tranh gắp đồ ăn cho hắn.

Tịch Kính a một tiếng, ăn đồ ăn trong bát, nhưng hắn vẫn không đưa đũa, Sơ Tranh đành phải không ngừng gắp thức ăn cho hắn.

Sơ Tranh cho cái gì thì hắn ăn cái đó, như một con Hamster nhỏ, má phình lên nhai đồ ăn.

-

Buổi chiều đồ điện gia dụng mua được đưa tới, bởi vì nơi này không lớn, Sơ Tranh cũng không mua quá nhiều đồ, chỉ thay đổi đồ trong phòng bếp, và cái giường kia...

Đồ vật cũ, Sơ Tranh bảo công nhân trực tiếp ném ra.

Đổi mấy thứ đồ, trong phòng nhỏ khác biệt hẳn ra.

Các gia đình bên ngoài, thấy công nhân ra ra vào vào khuân đồ, đều hết sức tò mò nhìn quanh.

Trong ấn tượng của bọn họ, đứa trẻ này ở một mình, không có gì tiền, sống cuộc sống rất túng quẫn, hôm nay là thế nào đây?

“Hôm nay tôi trông thấy cậu ấy trở về cùng một cô bé đấy.”

“Cô bé?”

“Đúng đó, chính là cô bé sáng hôm nay giáo huấn con sâu rượu Lưu đấy...”

“Cô ấy à!”

Buổi sáng khi Sơ Tranh đánh con sâu rượu, không ít hàng xóm đều nhìn thấy, lúc này nói đến mọi người lập tức nhớ ra là ai.

Lúc ấy đã có người nghi hoặc, sao đứa bé kia lại đi chung một chỗ với một cô gái.

Kết quả buổi chiều chỗ ở của Tịch Kính bắt đầu đổi đồ vật, mà đều là đồ tốt...

“Có phải là thân thích của đứa bé kia không?”

“Không nghe nói nó có thân thích, phòng này không phải là do ông ngoại để lại cho nó sao?”

“Ôi...”

“Vậy quan hệ của bọn họ là thế nào?”

Đám người nhún nhún vai, không ai biết quan hệ thế nào, tất cả mọi người muốn xem chuyện lạ, nhưng đáng tiếc Sơ Tranh không ra khỏi cửa, bọn họ chỉ nhìn thấy đứa nhỏ rực rỡ hẳn lên ra ra vào vào.

Trước đó đứa bé này lôi thôi lếch thếch, bọn họ vẫn không cảm giác được, lúc này rực rỡ hẳn lên, đám người phát hiện hóa ra dáng dấp của đứa bé này lại đẹp như vậy.

-

Quảng trường nào đó.

Có chủ quán đang tổ chức hoạt động ở quảng trường, hấp dẫn không ít người vây xem, âm nhạc điếc tai nhức óc vô cùng nhiễu dân.

Một thanh niên vừa đi vừa nghỉ, ánh mắt đảo qua trong đám người, dường như đang tìm thứ gì đó.

Dường như thanh niên phát hiện được mục tiêu, lập tức sửa sang lại quần áo, đi qua phía bên kia.

Bên kia là một người phụ nữ mặc trang phục khéo léo, mang theo xa xỉ phẩm túi xách khoản kinh điển nào đó, đứng ở bên cạnh đó gọi điện thoại, nghe giọng có vẻ hơi không kiên nhẫn, dường như bị người cho leo cây.

Người phụ nữ cúp điện thoại, sắc mặt bất thiện ném điện thoại vào trong túi, ngay cả dây kéo cũng không cài, trực tiếp đi về phía cửa hàng cách đó không xa.

Thanh niên lặng yên không tiếng động theo sau, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, tùy thời luồn công cụ vào trong túi của người phụ nữ.

Mắt thấy thanh niên đã sắp thành công, bỗng bên cạnh có một cánh tay đưa qua, ấn vào tay thanh niên.

“Tay cậu duỗi dài quá rồi đấy.”

Thanh niên sắp thành công đến nơi, lại bị người bắt tại trận, phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía người phá hư chuyện tốt của mình, cũng ngay lập tức muốn hất đối phương ra để chạy trốn.

Nhưng mà không biết làm sao, thanh niên không thể rút tay ra được, ngược lại bị đối phương vặn cánh tay một cái, cả người đều bị chế phục.

Người phụ nữ quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ của thanh niên, cùng với động tĩnh vừa rồi nghe thấy, hoa dung thất sắc nhìn túi của mình.

“Có mất gì không?” Người chế trụ thanh niên cũng là đàn ông, nhìn rất trẻ, mặt mày tuấn lãng, âu phục giày da, rất có dáng điệu của nam sĩ thành công.

Người phụ nữ lục lọi túi của mình: “Không, không có.”

Thanh niên còn chưa đắc thủ, tự nhiên không có tổn thất gì.

Người đàn ông báo cảnh sát, giao thanh niên ra, người phụ nữ cảm kích nói cảm ơn.

“Tiện tay mà thôi.” Người đàn ông cười cười, nhưng hắn ta chủ động cho người phụ nữ một tấm danh thiếp: “Tôi và phu nhân là người hữu duyên, nếu như phu nhân có chuyện gì khó giải quyết, có thể tới tìm tôi, bất kỳ chuyện gì.”

Người phụ nữ: “???”

Người phụ nữ cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay.

Danh thiếp là loại thẻ màu đen, không giống với danh thiếp bình thường, mà tính chất rất giống với thẻ ngân hàng.

Phía trên chỉ có một cái tên và số điện thoại, mặt sau khắc một cái đồng hồ, còn lại không có gì nữa.

Người phụ nữ nghi hoặc ngẩng đầu, lại phát hiện người đàn ông vừa rồi còn ở đây giờ không thấy đâu nữa.

Người phụ nữ lại cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay mình.

“Ngụy Dập?”

Cô ta lắc đầu, ném danh thiếp vào trong túi, ôm túi đi vào trong cửa hàng.

Cô ta còn chưa vào cửa hàng, lại bị người ngăn lại.

Lần này người ngăn cô ta lại chính là một cô gái, dáng vẻ rất xinh đẹp, chỉ là hơi lạnh, ánh mắt nhìn người khác cũng lạnh như băng, cực kỳ giống người máy không có tình cảm trên TV.

“Người vừa rồi cho cô cái gì?” Cô gái nói chuyện cũng không khách khí.

Người phụ nữ nhíu mày, cảnh giác hỏi: “Cô là ai thế?” Ngày hôm nay làm sao vậy? Cô ta ra ngoài không xem hoàng lịch à?

Cô gái tiếp tục hỏi: “Có phải hắn ta cho cô một tấm danh thiếp không?”

“Làm sao cô biết?” Người phụ nữ theo bản năng trả lời một câu.

“Đưa danh thiếp cho tôi xem một chút.”

“...”

Người đàn ông vừa rồi mặc dù giúp mình bắt trộm, nhưng hành vi cũng có chút kỳ quái, lúc này lại gặp phải một người...

Người phụ nữ suy nghĩ một chút, lấy tấm danh thiếp kia ra.

“Chính là cái này, cô có biết anh ta không?” Người phụ nữ ngờ vực hỏi Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhận lấy danh thiếp nhìn một chút, cái này giống như tấm danh thiếp trong ấn tượng của nguyên chủ, ngoại trừ tên...

Thân thể này của cô hẳn là vẫn chưa hoàn toàn thoát ly quan hệ với môi giới kia, bởi vì cô cảm nhận được chỗ môi giới, cho nên mới tới đây.

Chắc là chỉ chờ khi cô chết rồi, môi giới mới có thể triệt để đổi chủ.

Bây giờ hình như là Ngụy Dập có được thực thể môi giới, mà cô có được linh hồn môi giới, nhưng bây giờ cô đã không tiếp thu được bất kỳ tin tức gì của môi giới nữa.

Con chó điên Ngụy Dập kia có được môi giới, có thể tự nhiên tới lui dưới tình huống không kinh động những người này... Như vậy cũng giống như hắn ta có thể trực tiếp ẩn hình ngay trước mặt những người này, sẽ không ai chú ý tới hắn ta.

Loại thiết lập như vậy, Sơ Tranh muốn bắt được con chó điên này, thì có chút khó khăn.

Đầu ngón tay Sơ Tranh dạo qua danh thiếp một vòng: “Biết. Cô có chuyện gì cần giải quyết?”

Mục tiêu giao dịch đều không phải nguyên chủ tìm, mà sẽ tự động xuất hiện.

Nguyên chủ sẽ sớm phát danh thiếp, khi thời cơ chín muồi, mục tiêu giao dịch sẽ được truyền tống đến không gian đặc thù.

Bây giờ Ngụy Dập cho người phụ nữ này danh thiếp, hiển nhiên, cô ta là mục tiêu giao dịch.

“Hả?”

Sơ Tranh đưa người phụ nữ đến quán café gần đó, mãi đến khi ngồi xuống người phụ nữ mới hồi phục lại tinh thần, sao mình lại đi theo cô rồi?

“Tôi có thể giúp cô giải quyết rất nhiều chuyện, mặc kệ là trong công việc hay là trong cuộc sống.”

Người phụ nữ: “???”

Người phụ nữ nghe đến lơ ngơ.

Bởi vì thiếu sót đạo cụ chủ yếu, Sơ Tranh cũng không có cách nào biểu hiện ra cho cô ta xem, Sơ Tranh đổi cách hỏi: “Gần đây cô có phiền não gì?”

Trong lòng người phụ nữ cảm thấy không hiểu thấu, nhưng mà không biết vì sao, lại vô cùng muốn tìm một người để nói ra phiền muộn trong đáy lòng bản thân.

Đây chính là tác dụng của danh thiếp, sẽ làm cho người nhận được danh thiếp sinh ra cảm giác như vậy, lại càng dễ tin tưởng thương nhân thời không, hoàn thành giao dịch.

“Chuyện gì cô cũng có thể giải quyết?”

“Đúng thế.” Sơ Tranh nói: “Bất cứ chuyện gì.”

Mau nói ra chuyện xưa của cô đi!

Người phụ nữ khuấy cà phê, ánh mắt đầu tiên là đi dạo trên người Sơ Tranh một vòng, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nói ra.

Người phụ nữ này tên là Phàn Lam, không có công việc gì, là một bà chủ gia đình.

Công việc bình thường chính là mua sắm, tám chuyện đồ hiệu với các chị em, rồi đi du lịch gì đó.

Bởi vì cô ta gả cho một người chồng tốt, ở trong vòng tròn rất được người ta hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.