Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vì tìm sản phẩm cùng loại mà Tịch Kính phí hết tâm tư, nhưng đáng tiếc ở gần đó đều không có bán, ngay cả một chai hắn cũng không tìm được.
Tịch Kính chống vào quầy hàng ngẩn người, suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao mà Sơ Tranh lại thích sữa tắm kia.
Đó là mùi gì?
Bình thường hắn cũng sẽ không không có việc gì tự nhiên kéo người mình ngửi, hơn nữa tiếp xúc với một mùi hương thời gian dài, sau khi quen thuộc, cũng không có cách nào phân biệt được.
Bây giờ Tịch Kính hoàn toàn không nhớ rõ mùi của sữa tắm kia là như thế nào...
Tịch Kính thấy bên cạnh có nhân viên cửa hàng tới, gọi lại hỏi: “Trước kia trên người tôi có mùi gì không?”
Nhân viên cửa hàng bị vấn đề này làm ngơ ngác một chút: “Cửa hàng trưởng, trong tiệm chúng ta chỉ có mùi bánh kem và mùi sữa, làm sao còn có thể ngửi được mùi gì khác?”
Tịch Kính ngẩn ra, đôi mắt đột nhiên sáng lên: “Tôi biết rồi.”
Nhân viên cửa hàng: “???”
Ngài biết cái gì rồi?
Nhân viên cửa hàng không hiểu thấu rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Tịch Kính.
-
Ban đêm.
Sơ Tranh tựa ở bên giường đọc sách, chăn bên cạnh xốc lên, bên cạnh có thêm một người.
“Bảo Bảo.”
Sơ Tranh nhìn hắn, ánh mắt có chút kỳ quái.
Nụ cười của Tịch Kính hơi thận trọng thấp thỏm: “Không... Không thể gọi như vậy sao?”
“Không có.” Sơ Tranh vớt người tới, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán tới, hương vị hơi khác biệt, nhưng cũng gần như tương tự.
Vẫn là mùi này dễ ngửi, thơm thơm mềm nhũn.
“Thích không?”
Tịch Kính cẩn thận hỏi.
Sơ Tranh hôn hắn một cái: “Ừ.”
Tịch Kính thở phào, thích là tốt rồi.
Tịch Kính rút từ bên cạnh ra một phong thư: “Tiền lương tháng này, có tiền thưởng nữa.”
Lần nào ông chủ của bọn họ phát tiền lương cũng đều dùng tiền mặt, nói như thế này mới cảm giác được vui sướng khi nhận tiền lương.
Tịch Kính thân là cửa hàng trưởng, tiền lương không thấp, còn có hoa hồng và tiền thưởng, phong thư đầy ắp.
“Anh có thể tự để dành lấy.” Lần nào cũng là tiền mặt, cô còn phải cất.
“Vậy không được.” Tịch Kính lắc đầu: “Tiền lương phải đưa cho vợ giữ.”
Tịch Kính dừng một chút, nghiêm túc cố chấp nói: “Hơn nữa... Anh còn nợ em rất nhiều tiền, nhất định phải trả.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh cầm lấy thư phong: “Anh không chừa lại một chút à?”
Tịch Kính cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Anh không có chỗ cần tiêu tiền, giữ lại làm gì?”
Ăn mặc Sơ Tranh đều sẽ chuẩn bị tốt cho hắn, mỗi ngày đi làm cô cũng sẽ đưa đón mình, có chỗ nào cần tiêu tiền đâu?
Sơ Tranh ép phong thư xuống dưới gối, bàn tay đặt trên mái tóc mềm mềm của Tịch Kính, xoa đi xoa lại.
Tịch Kính quay đầu nhìn cô, một hồi lâu sau Tịch Kính cọ xát lên, cánh môi dán lên gương mặt Sơ Tranh.
“Tịch Kính.”
“Ưm?”
Tịch Kính không được đáp lại, nghi hoặc kéo ra một chút khoảng cách: “Sao... Sao thế?”
Ánh mắt đóng băng của Sơ Tranh rơi xuống, bên trong hình như có gợn sóng, lại như không có gì cả, giọng nói của cô nhẹ nhàng bình tĩnh: “Anh có cảm thấy em không cho anh không gian riêng tư không?”
“Không biết nữa.” Tịch Kính ôm cổ cô: “Anh rất thích em ở bên cạnh anh, anh muốn cả đời đều như vậy.”
Hắn rũ lông mi xuống ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt, thấp giọng nói: “Vĩnh viễn thuộc về anh.”
“Hả?” Sơ Tranh không nghe rõ câu nói đằng sau.
Tịch Kính ngước mắt, nụ cười xán lạn: “Anh mãi mãi thích em.”
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn hắn một hồi, như vậy chắc là sẽ không hắc hóa nhỉ?
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn, về sau em có thể không trông coi anh chặt như thế nữa.” Cô cũng rất phiền phức, nhưng bỏ mặc thẻ người tốt một mình thì rất dễ dàng xảy ra chuyện, vậy càng phiền toái hơn.
Vẻ mặt Tịch Kính hơi biến đổi: “Em... Không tới đón anh nữa sao?”
Hắn nắm lấy tay Sơ Tranh: “Anh không để ý, em đừng không tới... Anh... Anh muốn em tới đón anh.”
“Em không nói là không tới nữa.” Đáy lòng Sơ Tranh bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ lung tung.” Còn phải đi, ta khổ quá mà.
Tịch Kính thở phào.
“Anh có ước mơ gì không?”
“Ở bên em đó.” Tịch Kính thốt ra.
“Trừ cái này, trên sự nghiệp ấy.” Có chút tiền đồ được không!!
“Ừm...” Tịch Kính nghiêng đầu nửa ngày: “Mở một cửa hàng đồ ngọt thuộc về mình.”
“Chỉ có cái này?”
Tịch Kính gật đầu: “Không... Không được sao?”
Có phải cô cảm thấy mình quá không có tiền đồ không?
“Rất tốt.” Sơ Tranh cũng không nói gì, chỉ vỗ đầu hắn: “Cố lên.”
-
Một tháng sau.
Ông chủ đột nhiên nói trong nhà xảy ra chuyện, cửa hàng không thể tiếp tục hoạt động được, muốn chuyển nhượng, hỏi Tịch Kính có muốn không.
Tịch Kính làm gì có nhiều tiền như vậy, ông chủ một mặt “tôi chuyển nhượng lỗ vốn cho cậu”, giống như Tịch Kính không cần chính là lãng phí tâm huyết của ông vậy.
“Giao cho người khác tôi cũng không yên lòng, chỉ có thể giao cho cậu, Tiểu Kính, cậu sẽ không khiến tôi thất vọng đúng không?” Mặt mũi ông chủ tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
“Nhưng tôi...” Tịch Kính nhíu mày: “Không có nhiều tiền như vậy.”
“Không sao không sao, cậu trả góp là được.”
“...”
Tịch Kính không hiểu: “Tiệm này rất kiếm được tiền, sao ông chủ lại muốn chuyển nhượng?” Hoàn toàn không phù hợp với suy nghĩ của người bình thường.
Cho dù có chuyện cũng hoàn toàn có thể giao cho người khác quản lý mà.
“Nói thật với cậu nhé...” Ông chủ kéo Tịch Kính đi sang bên cạnh, hạ giọng: “Tôi phải trở về kế thừa gia sản của cha tôi, thật sự không có thời gian quản lý nơi này.”
Tịch Kính: “...”
Ông chủ cũng đã nói đến chuyện trả góp, mặc dù Tịch Kính cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý.
“Tốt tốt tốt, về sau nơi này sẽ là của cậu, làm rất tốt!!”
“Tôi hiểu rồi...”
Luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.
Ông chủ nói xong hợp đồng chuyển nhượng với Tịch Kính, giống như thật sự sốt ruột trở về kế thừa gia sản, không cần một cái gì cả, nhanh chóng rời đi.
Tịch Kính cảm thấy kỳ quái, hơi chần chờ, vẫn đứng dậy đi theo, ông chủ nhìn lung tung như ăn trộm, cuối cùng rẽ vào một con ngõ nhỏ không người.
Tịch Kính núp trong bóng tối nhìn sang phía bên kia, vừa nhìn một cái, toàn thân bỗng cứng đờ.
Cách quá xa, Tịch Kính không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy Sơ Tranh đưa cho ông chủ một tấm thẻ, sau đó ông chủ cất thẻ đi, mừng khấp khởi rời đi.
Đối với đáp án này, Tịch Kính giống như đã sớm có chuẩn bị, cũng không ngoài ý muốn lắm.
Tịch Kính bỗng nhiên thu tầm mắt lại, nhanh chóng rời đi.
Chạy ra một khoảng cách, Tịch Kính dựa vào tường thở.
Hắn phải trả lại cô thế nào đây...
Thật lâu sau Tịch Kính thở ra một hơi, sau khi trở về cũng không đề cập đến chuyện này với Sơ Tranh, hoàn toàn giả bộ như mình không biết gì.
Hắn bắt đầu thật lòng lập kế hoạch cho cửa hàng, làm sao để lớn mạnh lên trong thời gian ngắn nhất.
Trước kia hắn chỉ muốn có được một cửa hàng thuộc về mình, nhưng bây giờ... Hắn không thể chỉ nghĩ như vậy, hắn nhất định phải càng mạnh lên, mới có thể xứng đáng với cô.
Tịch Kính báo danh một lớp học cho mình, hắn không hiểu cái gì thì đi học cái đó.
Tăng thêm những quyển sách Sơ Tranh lấy từ thư viện ra cho hắn, Tịch Kính rất rất nhanh lập được danh tiếng, mở hết tiệm này đến tiệm khác.
Từ một thành phố, đến một thành phố khác, chế tạo thành mắt xích nhãn hiệu.
Mà bản thân Tịch Kính, cũng trở thành một đại sư làm bánh rất lợi hại.
Rất nhiều năm về sau, ông chủ nhìn cửa hàng đồ ngọt đã thành thương hiệu, có chút cảm thán: “Tiệm này là do mình sáng lập cơ đấy.”
“Nói mò gì đó?” Cô vợ bên cạnh nhìn ông như nhìn tên bệnh tâm thần: “Rõ ràng người sáng lập tiệm này tên là Tịch Kính.”
Ông chủ: “Hừ, em không hiểu.”
“Được được được, em không hiểu, tưởng là nằm mơ giữa ban ngày chắc.”
“Hừ!”
Ông chủ bây giờ vẫn là ông chủ, hơn nữa giá trị bản thân còn không thấp.
Ông chủ nhìn bảng hiệu quen thuộc, có chút cảm thán, nếu như là chính ông, thì chắc chắn không thể làm cho nó phát triển lớn mạnh như vậy được.
*
VỊ DIỆN THỨ 46 HOÀN TẤT!